Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:13:13
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà về tới nơi, mọi người trong nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc để trở về thôn đón năm mới.
Ban đầu Tô Trà không về, mọi người sợ cô ở đây không có ai, nên mới quyết định lên thị trấn đón năm mới với cô.
Giờ cô đã về rồi, cả nhà lại nhanh chóng trở về thôn.
Vốn dĩ ai cũng thích náo nhiệt, với lại ăn tết ở thị trấn này cũng không có cảm giác như ở trên thôn, ở đây mọi người đa phần là rất thân thiết, người qua kẻ lại, rộn ràng vô cùng.
Một tiếng sau, cả nhà thu dọn đồ đạc xong rồi dắt xe ra ngoài.
Vương Tú Mi đạp xe chở theo Tô Trà, còn Tô Thắng Dân thì chở Tô Bảo, trên xe còn treo rất nhiều đồ, cả Tô Bảo phía sau cũng ôm lấy không ít.
Hai tay Tô Trà thì lại trống trơn, cô không được nói gì mà cũng không phải làm gì cả, cứ ngồi yên đấy là được.
Mọi người đạp xe một mạch về, đến đầu thôn thì đã thấy mấy người cười cười nói nói đứng đấy tán gẫu.
Thấy gia đình Tô Thắng Dân trở về, ai nấy đều vui vẻ chào hỏi.
"Ôi, nhà Tô Thắng Dân về rồi này, hôm qua cụ nhà còn hỏi sao mấy người mãi chưa về đấy."
"Ha ha ha, chưa muộn lắm đâu. Tết thì phải về mới đúng Tết chứ." Tô Thắng Dân vui vẻ trả lời.
"Phải rồi, năm nay thôn chúng ta mời được người về chiếu phim đấy. Mùng hai tết mọi người cũng đi xem đi."
"Được được, chắc là sẽ đến rồi."
Tô Thắng Dân vừa đạp xe vừa thỉnh thoảng đáp lời mọi người.
Bây giờ ông cụ nhà họ Tô rất có tiếng trong thôn, Tô Thắng Dân lại mới mở một đội vận chuyển, nhà ai mà trồng cam đều phải nhờ ông hỗ trợ, vậy thì phải tranh thủ làm nóng mối quan hệ chứ?
Với lại Tô Trà là một đứa trẻ có tiền đồ, lỡ đâu sau này có việc gì nhờ vả, dù sao có quan hệ tốt cũng không có gì sai cả.
Mọi người về đến nhà, hai cụ nhìn thấy mấy người Tô Thắng Dân vào đến cửa thì ngay lập tức nở một nụ cười.
Xem như đã về tới nhà, hai cụ thấy đêm ba mươi rồi mà cả nhà lão Nhị chưa về, còn đang suy nghĩ xem có nên bảo Tô Thắng Hoa lên thị trấn một chuyến gọi mọi người về ăn tất niên hay không đây.
Đã chia nhà được ba năm nay rồi, bình thường mọi người ai cũng bận rộn hết, vậy nên chỉ có Tết Nguyên đán mới có thời gian quây quần bên nhau, cơm tất niên thì chắc chắn phải cùng nhau ăn rồi, thế mới náo nhiệt.
"Trà Trà, lại đây nào, trời lạnh lắm, mau vào nhanh cho đỡ lạnh, trong phòng có đốt lò đấy, vào tròn cho ấm." Bà cụ Tô thấy Tô Trà vừa mới xuống xe thì đã cười mà nói.
"Đúng đấy đúng đấy, vào nhà nhanh lên, trời lạnh." Ông cụ cũng thêm vào mấy câu.
Bây giờ thì ông cụ ngày càng coi trọng đứa cháu gái Tôn Trà này.
Tô Trà thông minh lanh lợi như vậy, tương lai lại rất có tiền đồ.
Chuyện trồng cam là nhờ Tô Trà, chứ không thì làm sao ông cụ hiểu được mấy thứ khoa học áp dụng vào trồng cây chứ.
"Đây rồi ạ, ông nội, bà nội, con biết hai người thương con nhất mà." Tô Trà dỗ ngon ngọt hai cụ vài câu, nhanh chóng ôm bà nội, đưa hai người đi vào nhà.
Để đề phòng hai người thấy được vết thương trên tay cô, Tô Trà đã cố ý mang găng tay vào, dù sao thì trời cũng rất lạnh, không cởi găng tay ra cũng chẳng ai chú ý.
Hai tiếng sau, gia đình Tô Thắng Lợi cũng về tới nhà, mang theo không ít quà tết, vừa vào trong nhà thì nghe thấy Tôn Trà đã về, ngay lập tức Lưu Mĩ Lan ôm đứa con hai tuổi chạy vào trong.
"Ôi, Trà Trà về thật rồi này. Hôm qua thím vẫn còn nghĩ đâu, chắc Trà Trà cũng về rồi, vậy mà về thật rồi này."
Lưu Mĩ Lan chưa vào tới nhà đã lên tiếng, khi bước vào thì thấy Tô Trà với bà nội, thím ta cười nói tiếp: "Mẹ ạ, mẹ cũng ở đây ạ, đây đây, mẹ bế cháu trai mẹ chút đi ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-222.html.]
Đương nhiên là bà cụ rất thích đứa cháu trai tự tay mình nuôi này rồi, nhanh chóng đưa tay ra bế nhóc.
Đứa bé này hình như rất tò mò về Tô Trà, cứ mở to đôi mắt nhìn cô.
Thấy đứa bé nhìn mình, Tô Trà cũng nhìn lại, rồi thấy đứa bé nhoẻn miệng cười toe toét với cô, để lộ ra một cái răng chưa mọc xong.
"Bối Bối nhà mình thích Trà Trà nhỉ, nào, Bối Bối, gọi chị đi." Lưu Mĩ Lan thấy con trai thích Tô Trà như vậy, thầm khen con trai có mắt nhìn.
Lưu Mĩ Lan cũng nghĩ rất đơn giản thôi, bây giờ Tô Trà đã có một ngôi nhà ở thành phố Bắc Kinh, tương lai của cô chắc chắn là rất sáng lạn.
Nếu con trai mình có quan hệ khá tốt với Tô Trà, có khi sau này còn được Tô Trà giúp đỡ.
"Chị ơi…" Tiếng gọi của đứa bé tràn ngập mùi sữa, rất đáng yêu.
Đối với những sinh vật như trẻ nhỏ, Tô Bảo cứ như một con gấu con vậy, còn đứa nhỏ trước mặt cô đây, so với Tô Bảo còn ngoan hơn nhiều.
"Này, đến đây, chị ôm một cái." Tô Trà vươn tay ôm lấy em bé từ trong lòng của bà ngoại, Tô Trà ôm trong n.g.ự.c cảm thấy rất mới lạ, em bé mềm mềm, non nớt, đôi mắt to tròn trong veo.
"Chị, chị, chúng mình ra ngoài chơi nha!"
Người chưa đến mà đã nghe giọng nói, một lúc sau Tô Bảo chạy ào vào trong phòng.
Nhìn thấy chị gái nhà mình đang ôm em bé Tô Bối, Tô Bảo có hơi ghen tị, khuôn mặt nhỏ xệ xuống đi qua nhìn Tô Bối một cái, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tô Trà, mở miệng nói: "Chị, chúng mình ra ngoài chơi đi."
"Đi đâu chơi?" Tô Trà hỏi.
"Ở ngoài đóng băng hết rồi, chúng ta ra ngoài chơi xe trượt tuyết."
Tô Trà nghe thấy xe trượt tuyết cảm thấy rất hứng thú, ở miền nam cô rất ít khi có cơ hội chơi xe trượt tuyết.
Bà ngoại thấy ánh mắt của Tô Trà nên lập tức ôm em bé vào lòng mình, mở miệng nói: "Trà Trà con ra ngoài chơi đi, đúng rồi nhớ đội mũ."
Đối với việc Tô Trà cắt tóc ngắn bà ngoại không nói gì cả.
"Này, vậy con đi đây bà ngoại." Tô Trà lấy cái mũ ở bên cạnh đội lên rồi cùng cùng Tô Bảo cùng nhau ra ngoài.
Vương Tú Mi đang ngồi trong sân nhìn thấy hình ảnh hai người chạy ra ngoài thì nhịn không được mở miệng nói: "Chậm thôi!"
"Biết rồi!" Tô Bảo kéo cổ họng trả lời một tiếng nhưng chân không hề chậm lại.
Đến nơi chơi xe trượt tuyết, đám bạn của Tô Bảo đều rất nhiệt tình đối xử với Tô Trà.
Bọn họ đều nghe người lớn trong nhà nói rồi, chị gái của Tô Bảo là chị gái giỏi nhất trong thôn này, sau này thi lên đại học rồi học tập ở thành phố Bắc Kinh.
"Chị ơi, chị thật xinh đẹp, đẹp hơn bất cứ cô gái nào trong thôn này."
"Đúng đúng đúng, chị là người đẹp nhất mà em từng gặp."
"Cũng là người đẹp nhất mà mình từng gặp."
Một đám nhóc con bô lô ba la tranh nhau mở miệng khen Tô Trà đến mức cô cười rộ lên.
Quả nhiên trẻ con là người thành thật nhất trên thế giới.
Tô Bảo đứng một bên nhìn cả đám vui vẻ tiếp xúc với chị mình, cậu bé lập tức cảm thấy không vui, xông qua đẩy mấy bạn nhỏ ra ngoài rồi dùng khuôn mặt nghiêm túc tuyên bố.
"Đây là chị của tớ, các cậu đừng kêu bậy, muốn có chị gái thì về kêu cha mẹ các cậu sinh một người đi."