“Ôi ôi ôi, còn có Yến Tử nhà thím nữa.”
“Còn Cao Mẫn nhà thím nữa.”
“Còn có... nhà thím nữa.”
“Tô Trà, bọn thím sẽ không để cháu giúp đỡ không công đâu. Trong nhà thím đã tích trứng gà được nửa tháng nay rồi, có mười lăm quả, có chút ít nhưng cháu đừng ghét bỏ nhé.”
“Đây là bắp non mà nhà thím mới bẻ, cháu nhận đi.”
“Đây là lạc mà nhà thím tự rang, giòn lắm.”
Trứng gà, lạc sống, đỗ rang, lạc rang, còn có hạt dưa rang đường,…
Tô Trà nhìn đống quà mà mọi người biếu, tuy số lượng không quá nhiều, thế nhưng lễ nhẹ tình nặng. Huống chi đây còn là biểu hiện của việc người dân trong thôn coi trọng giáo dục, trong lòng Tô Trà cũng rất vui vẻ.
"Nhưng mà người đông quá, không có chỗ nào đủ cho tất cả mọi người cùng ngồi." Tô Trà khó xử nói.
Đông quá, đây là vấn đề cần phải nghĩ cách giải quyết. Cũng đâu thể để nhiều người thế này, toàn bộ đều chạy đến sân nhà trưởng thôn đâu đúng không?
Tô Trà nói chuyện này ra, tất cả mọi người đều không chút để ý phất tay một cái. Bọn họ còn tưởng là chuyện gì nữa cơ đấy, không phải là thiếu chỗ ngồi thôi ư?
Không phải trong thôn có một tòa nhà dành riêng cho đám thanh niên trí thức đã bỏ không nhiều năm đấy à, chờ chút nữa bọn họ dọn dẹp chút là xong ngay ấy mà.
Nghe thấy vấn đề chỗ ngồi đã được giải quyết, Tô Trà cũng đồng ý với chuyện này.
"Được rồi, cháu chỉ giúp mọi người dạy kèm đám trẻ thôi, cũng không phải việc gì lớn, thế nên mọi người không cần mang đồ đến đâu. Chúng ta đều là người cùng thôn, có nhiều người còn là họ hàng nhà cháu nữa, mang đồ đạc đến thế này cũng quá khách sáo rồi." Tô Trà cười một tiếng, sau đó cô mới tiếp tục lên tiếng: “Chuyện này cứ quyết định thế nhé, mọi người đều cầm về đi thôi.”
“Ôi, sao có thể để cháu dạy không công được, lại nói, đồ đã mang đến rồi, làm gì có đạo lý cầm về?”
“Đúng rồi, nào, đây là lạc của thím, cháu cứ cầm đi.”
“Đúng, đều là đồ nhà mình trồng thôi, không đáng bao nhiêu tiền cả.”
Người đến cũng không muốn mang đồ về, nhờ người ta dạy kèm cho con mình, sao có thể để người ta làm không công được.
Cho dù là họ hàng, bọn họ cũng không có mặt dày như thế.
Trong sân vô cùng náo nhiệt, mọi người lục tục rời đi, mà Tô Trà cũng nhận được khá nhiều đồ vật.
Đương nhiên, số lượng mà mọi người tặng không nhiều, nhưng mà nhiều người tặng, thì đồ sẽ chất đống lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-22.html.]
"Nhiều đồ thế, chúng ta nhanh mang về phòng chúng ta đi thôi. Trứng gà này sẽ giữ lại nấu canh cho con, còn lạc này thì để cho con làm đồ ăn vặt." Vương Tú Mi nhìn thấy nhiều đồ như thế, trong lòng vô cùng vui mừng.
Trước kia trong nhà có trứng gà đều để dành cho Tô Vận ăn, ông bà nội Tô cứ nói là Tô Vận đọc sách mệt mỏi thế nên phải để bồi bổ cho cô ta.
Đến cả Tô Bảo mà cũng không có cơ hội ăn nhiều, chứ càng đừng nói đến Tô Trà, thi thoảng cô mới có thể ăn ké vài miếng canh trứng của Tô Vận.
Lúc này nhìn thấy người trong thôn tặng con gái nhiều đồ như thế, Vương Tú Mi cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Đối với những đồ đạc mà người trong thôn đưa tới, ông bà nội Tô không lên tiếng đòi làm gì.
Dù sao thứ này cũng là do người ta tặng cho Tô Vận, hai ông bà cụ cũng không mặt dày đến độ đòi cô mang sang cho mình.
Thế nhưng Tô Vận lại không được thoải mái cho lắm.
Sao cô ta lại không nghĩ đến việc dạy kèm cho người ta thế này nhỉ? Nhìn thấy Tô Trà nhận được nhiều đồ như thế, Tô Vận suy xét việc dạy kèm cho một số người.
Cô ta cũng không muốn nhận đồ đạc linh tinh, chỉ cần trả tiền công là được.
Một học sinh thu một đồng, nhiều học sinh thì có thể kiếm không ít tiền đâu.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Vận nóng lên.
Ngày hôm sau…
Lúc Tô Trà ra ngoài thì chợt nghe tiếng mọi người kéo nhau đi về tòa nhà của thanh niên trí thức kia thu dọn.
Đúng lúc này cũng rãnh, thế nên Tô Trà đi đến tòa nhà cũ của thanh niên trí thức kia trước, thuận tiện giúp mọi người dọn dẹp một chút, lại xem xem có thiếu thứ gì nữa không.
Đợi Tô Trà đi đến căn phòng cũ dành cho thanh niên trí thức, có bảy tám người đang bận việc rồi.
Căn phòng cũ bên này đã nhiều năm qua không có ai vào ở, phòng thì vẫn tốt, chẳng qua cỏ dại mọc thành bụi, nếu dọn dẹp cũng phải mất nửa ngày trời.
Thấy mọi người đều bận đến khí thế ngất trời, Tô Trà cũng xắn tay áo lên dọn dẹp với mọi người.
Nhưng mà có người nhìn thấy động tác của Tô Trà, người đó vội vàng cất tiếng: “Tô Trà, cháu không cần làm đâu, các chú thím làm là được rồi. Da thịt cháu nõn nã, thím sợ cây cỏ sẽ cào xước đấy.”
Những người khác nghe xong, cũng vội vàng lên tiếng khuyên bảo.
“Đúng rồi, mọi người làm nhanh lắm, cháu không cần làm đâu.”
“Đúng vậy, chắc chắn mọi người sẽ dọn xong trước buổi chiều vào học mà.”