Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:13:07
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Con hỏi mẹ thì mẹ biết hỏi ai? Mẹ cũng muốn biết đây, không biết chị của con ra sao rồi, có được ăn sủi cảo không, không biết có gầy đi không." Vương Tú Mi nói đến đây, vành mắt có chút đỏ.

Con gái lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Tết ông Táo không có nhà.

Trong lòng Tô Thắng Dân cũng có chút buồn, con gái không có ở đây, sủi cảo ăn cũng không còn ngon nữa.

Tô Bảo nhìn bộ dạng này của cha mẹ mình, tròng mắt đảo thật nhanh, nói:

"Cha, mẹ, nếu trong lương lai tết con cũng không thể trở về, hai người có nhớ con như nhớ chị gái không?"

"Hả?" Vương Tú Mi nghe con trai hỏi như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân, hỏi một câu: "Tô Thắng Dân, anh có nhớ không?"

"Anh? Không thể nào, con trai lớn lên sẽ cưới vợ, cưới vợ xong sẽ cùng ăn tết chung với vợ, cũng giống như cha vậy, cha cùng mọi người trong nhà đón tết, nhưng không thể đi đón tết với bà của các con được." Tô Thắng Dân nói.

“Con sẽ không cưới vợ." Tô Bảo nói xong, lại hỏi: "Con không cưới vợ, nhưng cũng không ở nhà ăn tết, hai người có nhớ con không?"

"Có, nhớ đến chuyện sẽ đánh c.h.ế.t con, con không lo cưới một cô vợ xinh đẹp, muốn dựa dẫm hai thân già này cả đời sao? Cha cho con biết, con lớn lên dù có cưới vợ hay không, cũng nên tự giác dọn ra ngoài ở, biết chưa?" Tô Thắng Dân uy hiếp.

Không muốn cưới vợ, đây là muốn cản trở ông và vợ mình sinh hoạt sao?

Thằng con trai này có thù oán với ông à?

Tô Bảo không vui, hừ một tiếng, lại một lần nữa nghi ngờ, cậu bé có phải do chính cha mẹ sinh hay không.

"Cha, con là con trai của cha, vì sao cha lại không thương con?" Người bạn nhỏ Tô Bảo đã thông minh hơn rồi, không hỏi có phải con ruột hay không, mà hỏi vì sao lại không yêu mình!

"Này, con trai, sao con lại đổ oan cho cha, cha vẫn yêu con nhất." Vương Tú Mi giành mở miệng trước Tô Thắng Dân.

Tô Bảo cảm thấy không tin được, có yêu cậu bé sao?

Không chấp nhận được, cậu bé chỉ thấy cha thương nhất là mẹ và chị gái.

Nhìn thấy con trai tỏ vẻ hoang mang, Vương Tú Mi nhắc nhở: "Con trai, tên của con là gì?"

"Tô Bảo." Người bạn nhỏ Tô Bảo trả lời.

"Đấy, nghe không, Tô Bảo, Tô Bảo, như châu như bảo. Tên này của con là do cha đặt đó, vì sao con nói cha không yêu con?"

Đồng chí Tô Thắng Dân thể hiện tình yêu với con trai, thể hiện rõ nhất là cái tên!

Đương nhiên, tình thương của cha mà Tô Bảo có thể cảm nhận được chỉ thông qua cái tên mà thôi.

"Ồ?" Tô Bảo nhìn Tô Thắng Dân với ánh mắt thăm dò.

Đối với ánh mắt dò xét của con trai, Tô Thắng Dân gật đầu khẳng định.

Ông không muốn nói, đời này cũng sẽ không nói cho con trai biết, Tô Bảo Tô Bảo như châu như bảo, lúc ông đặt tên cũng không nghĩ sẽ văn nghệ như thế.

Lúc đặt cái tên này, ông chỉ nghĩ rằng nếu ở trong nhà mà cũng có thể nhặt được châu báu thì quá tuyệt vời.

Lúc đầu ông còn muốn đặt tên là Tô Tài Bảo, nhưng sợ Vương Tú Mi nghe xong sẽ mắng nên gọi là Tô Bảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-219.html.]

Khụ khụ, đây sẽ là bí mật suốt cuộc đời của một mình ông.

Người bạn nhỏ Tô Bảo thở dài một hơi, mặc kệ đi, mẹ đều xem con cái như châu báu, cậu bé là Tô Bảo, cũng chính là châu báu!

Con gái không có ở trong nhà, sau khi ăn mấy miếng sủi cảo, hai vợ chồng thương lượng khi nào về thôn.

Họ dự định sẽ về thôn ăn tết, cả gia đình vui vẻ, nhưng lại sợ ông cụ hỏi vì sao Tô Trà không cùng về ăn tết, cũng có chút khó khăn.

Tính toán một chút, vẫn chờ thêm hai ngày, không chừng hai ngày nữa con gái sẽ trở về. Dù sao tết còn mấy ngày nữa mới đến, vậy chờ thêm một chút đi.

...

Rạng sáng, không gian yên tĩnh bị phá vỡ.

Vù vù vù...

Cuồng phong gào thét, gây ra tiếng động vù vù rất lớn.

Nửa đêm đột nhiên nổi lên gió lớn, tất cả mọi người trong căn cứ lập tức tỉnh lại bởi vì động tĩnh bên ngoài quá lớn.

Tô Trà cùng đám Mạt Lị tỉnh dậy, Tô Trà nhìn thấy Mạt Lị cùng những người khác bật dậy chạy ra ngoài, cô cũng chạy theo ra bên ngoài.

Cho đến khi ra ngoài Tô Trà mới phát hiện tất cả mọi người trong căn cứ đều đã đứng ở đây, mọi người ai nấy đều bận rộn, khiêng đồ, sửa sang lều trại, người ra người vào hai phòng bên cạnh để quan sát tình huống.

Tô Trà cùng Mạt Lị và tất cả mọi người chuyển phụ đồ đạc vào trong phòng, tất cả những đồ đạc trong lều vải đều được chuyển vào phòng kho, nếu lều trại không may bị thổi bay, tất cả đồ trong đó cũng bay mất.

Gió càng lúc càng lớn, một âm thanh kỳ lạ nổi lên, đám người ngẩng đầu nhìn, mọi người liền nhìn thấy cái gì đó đang quay cuồng theo gió.

Đó là vòi rồng cỡ nhỏ ở sa mạc, bụi đất cát đều thổi lên, không cẩn thận hai con mắt đều chứa đầy cát.

"Nhanh nhanh nhanh, đừng quan tâm đến đồ đạc nữa, mau tìm chỗ trốn, nhanh, đừng tùy tiện di chuyển, có nghe hay không!" Ngô Hến Trung chạy đến, hét lên.

Mọi người đều nghe thấy tiếng của Ngô Hiến Trung, nhìn thấy vòi rồng đang từ từ tiến đến, nhưng mọi người không ai muốn đặt đồ trọng yếu xuống, ôm vào trong ngực, chạy về hướng phòng kho bên kia.

Ngô Hiến Trung thấy những người này không tuân theo mệnh lệnh, lại rống lên, ra lệnh cho bọn họ lập tức tìm chỗ núp.

Một bên khác, mấy người Mạt Lị đã tìm được chỗ trốn rồi, trong n.g.ự.c còn ôm một đống đồ đạc mới chuyển đến, ngay cả hai người đến bảo hộ Tô Trà là Trương Huy và Tại Kế Vĩ trên hai tay cầm không ít thứ.

Âm thanh lốc xoáy ngày càng đến gần, càng ngày càng nhanh, xung quanh đã có khá nhiều thứ bị gió thổi lăn lóc.

Tô Trà còn nhìn thấy tấm thớt hôm qua dùng để gói sủi cảo ở nhà ăn bây giờ bị gió thổi bay nằm trên đất, đầu bếp ở cách đó không xa đang mang vẻ mặt vô cùng đau lòng.

Bên này Chương Hạc Chi không thấy được Tô Trà, không khỏi lo lắng, vừa rồi phát hiện tình huống nguy cấp nên ông ta đã cho người đi tìm Tô Trà ở ký túc xá, thế nhưng không thấy người đâu.

Lúc này tình huống không tốt lắm, Chương Hạc Chi định ngược gió đi tìm người, nghe được Tô Trà cùng với ba người bạn ở ký túc xá đã tìm được chỗ núp an toàn mới yên tâm thở dài một hơi.

Là ông ta mang Tô Trà đến nơi này, nếu không may cô gặp chuyện gì, ông ta sao có mặt mũi trở về.

Lại nói, nếu Tô Trà thật sự xảy ra chuyện, đối viện nghiên cứu, đối quốc gia là tổn thất không nhỏ.

Vòi rồng kéo dài nửa giờ, bọn người Tô Trà trốn yên ổn một chỗ, nhìn thấy gió thổi xung quanh không còn dữ dội nữa, Tô Trà yên tâm thở dài một hơi.

Loading...