Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:13:01
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trà mở hợp cơm bằng nhôm ra, đồ ăn cùng cơm trong hợp quả nhiên đã nguội rồi, nhưng Tô Trà đã rất đói bụng rồi, cũng không chú ý nhiều đến vậy, cứ để vậy mà ăn.

Đợi đến khi giáo sư Chương kêu người đưa đồ ăn đến thì Tô Trà đã ăn no rồi, nhưng may mắn thay thứ mà giáo sư Chương kêu ngươi đưa đến không phải là đồ ăn, mà là một hộp cháo.

Tô Trà đã ăn no rồi, cháo có thể giữ lại để dành làm điểm tâm cho sáng ngày mai.

Điều kiện cuộc sống trên sa mạc vô cùng khắc nghiệt, nước dùng là cũng một vấn đề, đồ ăn cũng được chuyển từ bên ngoài vào cũng vô cùng khó khăn, cho nên không thể lãng phí lương thực.

Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Trà cùng bọn người Lý Dụng xác minh số liệu, mỗi ngày phải đối mặt với khối lượng số liệu khổng lồ, đến Tô Trà cũng có chút cảm thấy không chịu nổi.

Khuôn mặt của Tô Trà vốn dĩ đầy đặn tươi tắn, nhưng trải qua mấy ngày nay khuôn mặt cũng dần trở nên gầy đi, cái cằm nhỏ cũng nhọn ra.

Rốt cục, dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, số liệu sai sót cũng đã tìm thấy.

Tìm ra số liệu sai sót cũng chỉ là bước đầu tiên, nếu như số liệu xảy ra sai sót, như vậy cần từ chỗ số liệu đó mà tính toán lại số liệu, bởi vì vậy, lượng công việc của mọi người lại được tăng lên.

Tính toán, hạch toán, mỗi ngày mọi người đều mệt mỏi trở về ký túc xá và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ cho dù sét đánh cũng không hề hay biết.

Biết rằng khối lượng công việc của giáo sư Chương và mọi người là vô cùng lớn, Ngô Hiến Trung thân làm quản lý nơi đây cố ý dặn dò nhà ăn, bất kỳ khi nào giáo sư Chương và mọi người đến nhà ăn đều phải làm cơm cho bọn họ.

Mọi người ở đây loay hoay bận rộn đến không có thời gian ăn cơm, Ngô Hiến Trung đặt biệt kêu nhà ăn giao đồ ăn đến, ngày thường mọi người trong đội nhóm của giáo sư Chương đi nhà ăn lúc nào thì bây giờ sẽ giao đồ ăn đến nơi lúc đó.

Đối với chuyện này, những người khác trong căn cứ cũng không ai có ý kiến, dù sao thì người ở đây ai cũng nhìn thấy khối lượng công việc của giáo sư Chương và mọi người.

——

Thôn Thanh Sơn.

Trang trại lợn hôm nay vô cùng náo nhiệt, một chiếc xe lam dừng bên ngoài, những người đàn ông trong thôn hỗ trợ đem từng con lợn mập trói lại khiêng lên xe.

Nuôi suốt một năm trời, nên lợn được nuôi rất tốt, một con lợn cũng xấp xỉ hai trăm cân.

Vương Tú Mi có vẻ ngoài thanh tú đang mặc chiếc áo bông lớn đứng bên cạnh chiếc xe, một tay cầm quyển sổ nhỏ, một tay bấm viết.

Mỗi một con lợn cân lên, số cân bao nhiêu đều viết vào quyển sổ nhỏ.

Bận rộn cả một ngày, Vương Tú Mi ngồi trên xe trở về thị trấn, sau đó kết toán liền đem số tiền gửi vào ngân hàng.

Vương Tú Mi vừa đi về nhà, vừa tính toán xem lần này kiếm được bao nhiêu tiền.

Lúc đi ngang qua một tiệm cắt tóc, Vương Tú Mi nhớ đến những người trong thôn dạo gần đây đang nói đến một kiểu tóc đang rất được ưu chuộng, sau đó chuyển hướng bước vào tiệm.

Ở trong cửa tiệm có một chị gái dáng người đầy đặn, nhìn thấy có khách tiến vào, vội vàng đứng dậy đi đến, nhiệt tình chào đón.

"Chào em, em muốn cắt tóc hay làm kiểu nào, gần đây có một kiểu tóc uốn rất thịnh hành, em gái có muốn thử kiểu này không, chị nói với em chị đã có cả chục năm kinh nghiệm trong nghề rồi đó, chỉ mới vài tuổi đã theo cha học nghề rồi, chị đảm bảo kiểu tóc sau khi xong sẽ rất đẹp."

"Chị xem thử em thích hợp với kiểu tóc nào? Thì tạo kiểu đó cho em, làm kiểu nào mà nhìn mặt em trông nhỏ lại, và phải thời thượng nữa?" Vương Tú Mi sờ sờ vào tóc của mình, nhìn tấm gương trong tiệm.

"Được chứ, sao lại không được, mau đến đây, trước tiên chị giúp em gội đầu."

"Vậy chị phải làm cho em một kiểu thật đẹp nha, không đẹp em không trả tiền đâu." Vương Tú Mi nói một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-216.html.]

"Yên tâm, chị mở tiệm này nhiều năm như vậy, em có thể đi hỏi mọi người ở đây tay nghề của chị có tốt hay không, không có gì để gạt em cả."

Hai tiếng sau, Vương Tú Mi bước ra khỏi tiệm cắt tóc.

Trên đường đi về nhà, Vương Tú Mi nhận ra không có ít người lén lút nhìn bà.

Ái chà, có phải kiểu tóc mới của bà rất đẹp không?

Về đến nhà, Vương Tú Mi đẩy cửa bước vào nhà.

Trong phòng, Tô Bảo và Tô Thắng Dân nghe thấy tiếng mở cửa theo quán tính quay đầu nhìn qua, nhưng vừa nhìn thấy cái đầu của Vương Tú Mi, hai người trong nháy mắt trợn tròn hai mắt lên.

Vì sao, vì sao vừa mới đi ra ngoài một chút, đầu tóc lại bị biến thành như vậy?

"Này, kiểu tóc mới của em hôm nay thế nào? Lúc trên đường trở về có rất nhiều người quay lại nhìn em đó, con trai, Tố Thắng Vân, tóc này có phải rất đẹp hay không? Đây chính là kiểu tóc đang thịnh hành đó, có đẹp hay không?"

Đẹp... gì mà đẹp!

Tô Bảo nhìn tạo hình mới của mẹ, quả thực không biết nên nói gì cho đúng.

Nhưng mắt của Tô Thắng Dân đã trợn lớn lên rồi, vốn dĩ khuôn mặt của vợ ông có chút lớn, nhưng nhờ có kiểu tóc xoăn này hỗ trợ, hình như còn làm cho khuôn mặt càng lớn hơn!

Nhưng nhìn vợ đang rất vui vẻ, Tô Thắng Dân miệng cười cười, mở miệng khen: "Đẹp mắt, rất đẹp, kiểu tóc này làm khuôn mặt em trở nên nhỏ hơn đó. "

Tô Bảo thật sự đối với khả năng nói dối không chớp mắt của Tô Thắng Văn bội phục đầu muốn rạp xuống đất.

"Ha ha ha, thật sự rất đẹp sao, em cũng cảm thấy nó đẹp, chờ con gái trở về sẽ dẫn con bé đi làm một kiểu giống như vậy, đảm nảo sau khi làm xong em và con gái sẽ đẹp nhất thị trấn này."

Nghe xong lời nói này của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân không lên tiếng nữa, nhưng trong tâm thì cầu nguyện đến khi con gái trở về Vương Tú Mi sẽ quên mất chuyện này.

Bởi vì, kiểu tóc này thật sự rất xấu!

Con gái của ông vẫn nên để tóc dài là đẹp nhất.

Ở một diễn biến khác, Tô Trà với bộ tóc ngắn đang ngồi ở vị trí của mình, rất bận rộn.

Trải qua một khoảng thời gian mọi người cùng nhau tính toán, làm việc bất kể cả ngày lẫn đêm thì thời gian đã qua nửa tháng, số liệu lần nữa được tính toán ra.

Rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi, sáng sớm giáo sư Chương cùng Ngô Hiến Trung đã ra ngoài.

Sau khi hai người họ đi khoảng ba giờ, Tô Trà và những người khác ở căn cứ nghe được tiếng hô lớn, sau đó có tin tức thông báo về, thử b.ắ.n thành công.

Đây thật là một tin tức tốt làm cho lòng người phấn chấn, trong căn cứ tất cả mọi người vui vẻ nhảy cẫng lên.

Ở trong văn phòng, mắt của Ngô Hiến Trung cũng đỏ cả lên khi đứng trước mặt Chương Hạc Chi.

"Giáo sư Chương, lần này may mắn là có mọi người ở đây, hôm nay thử b.ắ.n thành công tôi thực sự rất vui, tôi ở đây nhiều năm như vậy, mỗi lần thử b.ắ.n thành công tôi vẫn không thể kiềm chế được sự vui vẻ."

"Nghe ông nói kìa, vốn dĩ đây là điều tôi nên làm, ông ở chỗ này lâu như vậy, không tính về thăm nhà sao?" Chương Hạc Chi cười cười trả lời.

Nghe thấy Chương Hạc Chi nhắc đến chuyện về nhà, Ngô Hiến Trung đưa tay lau lau khóe mắt, mở miệng nói: "À, tôi không phải là không có thời gian, nhưng mà, đi một chuyến trở về cũng tốn rất nhiều thời gian, tôi đi rồi một đống công việc ở đây thì ai sẽ lo liệu?"

Loading...