Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:12:59
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Dụng không nói tiếp câu cuối cùng, Chương Hạc Chi nhìn thấy sắc mặt của Lý Dụng bèn đứng lên đi đến chỗ bọn họ.
"Tôi xem thử."
Chương Hạc Chi nói xong, Lý Dụng ngay lập tức đưa tài liệu cho ông.
Nhận lấy tài liệu, Chương Hạc Chi nhìn một lúc, ánh mắt ông ta chợt thay đổi, bắt đầu nghiêm túc xem xét.
Tốc độ đọc của Chương Hạc Chi rất nhanh, chỉ trong mười phút, ông ta đã đọc xong.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt tập trung vào Tô Trà, mỉm cười hỏi: "Học toán không tồi nhỉ?"
"Dạ cũng tạm thôi thầy." Tô Trà khiêm tốn nói.
Nhưng Chương Hạc Chi nghĩ lại, cô bé này cách đây hai năm đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi toán học, làm sao có thể chỉ "tạm được" được?
"Rất tốt." Chương Hạc Chi khen ngợi một câu, trong giọng nói của ông ta toát lên sự hài lòng với Tô Trà, sau đó ông ta lại tiếp tục nói với cô: "Hôm nay đã khá muộn rồi, em về nghỉ ngơi đi. Mọi người cũng đã về nghỉ rồi, công việc để mai hãy làm tiếp."
Ông ta nói thêm một câu để nhắc nhở những người khác.
Lúc này đã là giữa đêm gần rạng sáng, mọi người nhìn vào đồng hồ mới nhận ra đã muộn như vậy, hình như bọn họ làm đến nỗi quên ăn cơm chiều luôn rồi thì phải?
Tô Trà lúc cũng cũng chợt nhớ ra rồi, cô bé vỗ vỗ cái bụng trống không của mình.
"Vậy thì thầy Chương, em về trước đây thầy." Tô Trà nói.
"Được, lát sau thầy sẽ cho người mang đồ ăn cho em." Chương Hạc Chi cười nói.
Lúc này, Chương Hạc Chi ngày càng hài lòng với Tô Trà, một cô bé thông minh, không làm kiêu lại còn đam mê nghiên cứu, thật là hạt giống tài năng để làm nhà nghiên cứu khoa học!
"Dạ, em cảm ơn thầy." Tô Trà nói sẽ được gửi đồ ăn hai mắt sáng rỡ.
Chương Hạ Chi đã nói vậy rồi nên mọi người cũng bắt đầu sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.
Lý Dụng đi cuối cùng, sau khi vừa khóa cửa xong, anh ấy quay người lại và bất ngờ thấy có một người đứng phía sau mình, khiến anh ấy giật mình thon thót.
Nhìn kỹ người này, Lý Dụng không vui nói: "Dương mập, cậu muốn làm c.h.ế.t người hả?"
"Không không không, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh."
Dương mập tên thật là Dương Đức Quang, là kiểu người có uống nước hít không khí cũng mập ù, là người duy nhất không thể gầy trong số họ.
Đồng thời, cậu ta cũng là đồng nghiệp ngồi bên cạnh Tô Trà.
"Lý Dụng, tôi bảo anh này, giáo sư Chương dẫn theo cô gái Tô Trà đó, trí nhớ siêu phàm, tính toán nhanh như chớp." Dương Đức Quang mở miệng nói.
Khi nghe Dương mập nói vậy, Lý Dụng ngay lập tức liên tưởng đến tốc độ kỳ lạ và độ chính xác của Tô Trà trong việc kiểm tra dữ liệu, không nhịn được trợn mắt nói: "Cổ có còn là con người không vậy?"
"Không phải người thường đâu, tôi cũng nghĩ không phải người thường, quá... kỳ quặc."
Dương mập chưa nói xong thì đã nghẹn họng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-215.html.]
Chỉ thấy cậu ta mở mắt to, nhìn chằm chằm vào hình ảnh mảnh mai ở cách đó không xa.
Người ta sợ nhất là khi không khí trở nên yên lặng một cách đột ngột, cảm giác ngượng ngùng lan tràn trong không gian...
"Dương Đức Quang, cậu bị làm sao vậy, gặp quỷ sao?" Lý Dụng thấy Dương mập đang nói rồi đột nhiên dừng lại thì thấy làm lạ, anh ấy nhìn theo hướng Lý Đức Quang đang nhìn.
Sau đó, Lý Dụng nhìn thấy Tô Trà đang ở phía xa xa.
Dương Đức Quang nhìn thấy bầu không khí có hơi ngượng ngùng, vội vàng mở miệng nhìn Tô Trà giải thích nói:
“Tô Trà cô đừng hiểu nhầm, chúng tôi không có nói xấu cô, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, thật đó, tôi rất tò mò vì sao cô có thể lợi hại như vậy, hay trời sinh cô đã giỏi thế rồi?"
Nói thật, Dương Đức Quang cũng rất hiếu kỳ, cô gái Tô Trà này còn chưa tròn hai mươi tuổi, nhưng cách cô làm việc xem ra còn có kinh nghiệm hơn bọn họ rất nhiều.
Tốc độ trong thẩm tra của cô còn biến thái hơn, khiến anh ấy rất ngưỡng mộ.
Lý Dụng cũng có một chút ngại ngùng, đưa tay sờ lên mũi, hằng giọng một cái rồi nhìn cô giải thích: "Ừ, chuyện này, chúng tôi thực sự không có ý gì đâu, cô đừng hiểu nhầm."
Tô Trà nhìn chằm chằm hai người đàn ông không được tự nhiên này một lúc, rồi bật cười “ha ha”, nói:
"Nhìn hai người có vẻ rất lo lắng, nhưng nhìn tôi giống đang nổi giận lắm sao? Những gì hai người vừa nói tôi nghe không được nhiều lắm, hai người cũng đừng hiểu lầm. Chỉ là vừa rồi giáo sư Chương đã nhờ tôi đến nói với các anh một tiếng, sáng ngày mai hãy đến sớm."
Những gì cô nói đúng là như vậy, chỉ là trùng hợp, cô cũng không biết vừa trở lại thì nghe thấy hai người họ nói về cô, với lại, người ta cũng không có nói xấu cô, Tô Trà cũng sẽ không để ý mấy cái này.
"Được, tôi biết rồi, một chút nữa tôi sẽ thông báo cho những người khác. " Lý Dụng trả lời một câu.
"Được rồi, nếu không có chuyện gì tôi đi trước. " Tô Trà cười cười, sau đó quay người rời đi.
Nhìn thấy Tô Trà đi xa rồi, Dương Đức Quan mới dám thở phào một hơi, lại hạ thấp giọng, nói một câu: "Thôi thôi, tôi đi đây, thật sự là quá mất mặt rồi, ây da, Lý Dụng, cậu nói xem vừa rồi Tô Trà thật sự không có tức giận sao?"
"Chắc là không có, nhìn thái độ vừa rồi của Tô Trà không giống như đang tức giận." Lý Dụng trả lời.
"Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy xấu hổ như thế, chỉ mới nói sau lưng người ta hai ba câu, thì đã bị người trong cuộc nghe được, thật là ngượng ngùng quá."
"Tôi cũng vậy thôi."
"Đúng rồi, vừa nãy hai chúng ta đã nói đến đâu rồi, à, đúng đúng đúng, đến chỗ Tô Trà quá biến thái, cậu không biết đâu Lý Dụng, tôi ngồi cạnh Tô Trà cảm thấy có chút áp lực. Tôi bên này vừa mới kiểm tra số liệu, ở bên kia Tô Trà đã lật sang trang khác rồi, đặc biệt khi nhìn tốc độ của Tô Trà, tôi càng cảm thấy áp lực lớn hơn."
"Vậy cậu nghĩ rằng tôi không áp lực sao?"
Giáo Sư Chương để Tô Trà làm việc dưới trướng anh ta, Lý Dụng cảm thấy áp lực của anh ta mới lớn hơn, lượng công việc làm trong hai ba ngày, Tô Trà chỉ cần tám tiếng là có thể giải quyết được, áp lực này người ngoài làm sao có thể tưởng tượng nổi.
Dương Đức Quang cũng thấy được điều này, vẻ mặt đồng tình vỗ vai an ủi Lý Dụng, biểu tình trên mặt anh ta viết rõ một câu: “Người anh em, tôi hiểu cậu.”
Một bên khác, Tô Trà vừa trở lại ký túc xá, những người khác trong ký túc xá đều đã đi ngủ, cho nên thời điểm Tô Trà đi vào, cố gắng bước thật nhẹ.
Nhưng mà vẫn đánh thức Tề Minh Tú, cô ấy mở mắt ra, liền nhìn thấy Tô Trà đã trở về.
Tề Minh Tú ngồi dậy, dụi dụi con mắt mở miệng nói: "Tô trà, vì sao giờ mới trở về? Đúng rồi, tụi chị có chừa lại cơm tối cho em, để ở ngăn tủ bên cạnh, chắc bây giờ đã nguội rồi, em đã ăn gì chưa? Nếu chưa ăn gì thì ráng ăn vài miếng lót bụng đi, nửa đêm đói bụng thật sự rất khó chịu."
“Vâng, em biết rồi. Chị Minh Tú, chị ngủ tiếp đi, xin lỗi vì đã đánh thức chị." Tô Trà nhìn qua hộp cơm để ở cạnh ngăn tủ, cười cười rồi trả lời lại.
"Không có gì đâu, em ăn xong cũng nên đi ngủ sớm đi." Tề Minh Tú trả lời một câu, sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ.