Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:12:53
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ chốc lát, người bên ngoài chỉ còn thấy đôi chân của cô.

Tô Trà kiểm tra két nước nhưng không thấy hư hỏng gì, vậy vấn đề có thể xuất hiện ở phần đáy xe.

"Cờ lê." Tô Trà la lớn từ phía dưới xe.

Nghe thấy Tô Trà nói, lính nhí đang nói chuyện với Chương Hạc Chi ngay lập tức bước tới và đưa vào.

Sau đó, Tô Trà yêu cầu thêm vài công cụ.

Lúc này người bên ngoài chỉ còn nghe thấy tiếng leng keng loảng xoảng lạch cạch, khoảng một giờ sau, tiếng động dừng lại.

"Nhanh, kéo tôi ra ngoài, tôi sắp bị nấu chín luôn rồi." Tô Trà vừa cầm công cụ vừa hướng bên ngoài hô lớn.

Ngay khi cô vừa dứt lời, một đôi tay nhanh chóng nắm lấy chân cô ấy, kéo cô ra ngoài.

Lúc này, Tô Trà nhìn có vẻ hơi chật vật vì mồ hôi, mái tóc bết dính chặt vào mặt cô, bây giờ làn da trắng trẻo của cô cũng bị bám đen bởi dầu máy.

Trông thấy bộ dáng cô như vậy, Chương Hạc Chi cười nói: "Thế nào rồi?"

"Khởi động xe thử xem, có lẽ sẽ ổn, nếu không được thì chúng ta đành phải đi xe khác trước." Ý tứ của Tô Trà là cô đã cố gắng hết sức.

"Được, Trương đồng chí, khởi động xe." Chương Hạc Chi nói.

Người được gọi là Trương đồng chí trong miệng Chương Hạc Chi là một trong những người được phái đến bảo vệ Tô Trà, tên thật của anh ấy là Trương Huy, năm nay đã hơn ba mươi tuổi.

Một người bảo vệ Tô Trà khác tên là Vu Kế Vĩ, chỉ mới hai mươi hai tuổi, là một chàng trai trẻ.

Trương Huy mở cửa xe và ngồi vào, ngay lúc anh ấy xoay chìa khóa, chiếc xe đã phát ra tiếng động cơ.

Ồ, quả nhiên giỏi!

Những người khác khi thấy xe khởi động đầu tiên đều là ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự khâm phục.

Những nhà trí thức này thật không giống ai, ngay cả trong việc sửa chữa xe cũng rất giỏi.

Chương Hạc Chi nhìn thấy xe đã được sửa chữa, cũng vui mừng đến bật cười ha ha.

"Tô Trà, không ngờ em còn có tay nghề này." Chương Hạc Chi nói.

"Không không không, em chỉ thử tay thôi." Tô Trà lắc đầu không tự tin lắm, xe quân sự này thật sự cô chỉ là thử thôi.

Tuy nhiên, xe quân sự này dường như cũng không khó để sửa chữa, so với việc sửa chữa xe khác, cảm giác cũng không có khác biệt quá nhiều, thậm chí so với xe của tương lai, việc sửa chữa xe quân sự này còn dễ dàng hơn.

Xe đã được sửa chữa, đoàn người tiếp tục hành trình.

Ban đầu dự kiến sẽ đến điểm đến

vào lúc tám giờ, nhưng lúc này mười giờ họ mới đến nơi.

Nghỉ một đêm, họ tiếp tục hành trình vào ngày hôm sau.

Cứ như vậy, họ chạy trong sa mạc trong ba ngày, ban ngày di chuyển, đêm khuya lại nghỉ ngơi, đôi khi đêm thời tiết tốt họ sẽ tiếp tục đi một đoạn đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-212.html.]

Sau cùng cũng đến nơi.

Đầu tiên đập vào mắt là một căn cứ đơn sơ mộc mạc nổi lên giữa sa mạc, Tô Trà cảm thấy rất sốc. Nơi này thật sự đơn giản, chỉ có hai dãy nhà, ở bốn phía còn có mấy cái lều được dựng đơn giản, lúc tiến vào đang có vài người đi tuần.

Chương Hạc Chi dẫn Tô Trà điền một mẫu đơn sau đó mới dẫn mọi người vào phòng nhà ở hai dãy đó.

"À, giáo sư Chương, cuối cùng anh cũng đến rồi. Cả nhà đều mong anh đến, đã chờ từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng đón được anh. Vào đi, vào phòng tôi ngồi mau đi."

Một người đàn ông trung niên tiến lại, râu ria ông ấy đã không cắt tỉa mấy ngày, quần áo trông rất cũ kỹ, phần viền đều đã bị phai thành màu trắng.

"Xem anh nói kìa, tôi không phải đã đến rồi đấy sao? À, đây, cho phép tôi giới thiệu với anh, đây là đứa trẻ mà tôi đã đề cập trước đây, Tô Trà." Chương Hạc Chi nói xong liền quay đầu nhìn về phía Tô Trà, nói tiếp: "Tô Trà, đây là người quản lý nơi này, Ngô Hiến Trung, gọi ông là bác Ngô là được."

"Ồ, đây chính là đứa trò cưng mà anh và Cốc Ích nhắc đến hả? Chào mừng con đến đây, nhưng mà phải nói nơi này chúng ta sống khá kham khổ đó." Ngô Hiến Trung cười nói như thế, thoáng nhìn qua Tô Trà.

Vừa nhìn thấy cô gái trắng trẻo xinh xắn liền biết đây là cô bé được gia đình yêu thương nuông chiều lớn lên.

Không phải Ngô Hiến Trung coi thường người khác mà thật ra là có chút lo lắng không biết rằng đứa trẻ này có thể ở đây được bao lâu.

"Chào bác Ngô." Tô Trà mỉm cười nhẹ nhàng, bộ dáng nhỏ nhắn nhìn cực kì dễ thương.

"Chào con chào con, chúng ta vào phòng tôi nói chuyện nhé."

Ngô Hiến Trung nói xong, mời hai người vào phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc cũng rất đơn giản, chỉ có một bàn, trên bàn có đặt một số sách, trong phòng không tìm thấy ghế ngồi, chỉ có một số bục cây để dùng làm ghế, trên tường dán bức ảnh của Chủ tịch Mao.

Ngô Hiến Trung mời Tô Trà và Chương Hạc Chi ngồi xuống, sau đó ông ấy ra ngoài vài phút, khi trở lại trên tay đã mang theo hai ly nước.

Đưa nước cho Tô Trà và Chương Hạc Chi xong Ngô Hiến Trung liền nói:

"Giáo sư Chương, chúng ta nói chuyện công việc đi, phía chúng ta gặp một số tình huống, trong thời gian thử nghiệm gần đây đã xuất hiện sai lệch, đội ngũ công nhân của chúng ta đã kiểm tra rồi, có vẻ như dữ liệu tính toán đã gây ra sai lệch dẫn đến thất bại trong thử nghiệm."

"Lần này tôi mời anh đến là để anh kiểm tra lại dữ liệu và tìm xem vấn đề ở đâu. Tất nhiên, lượng dữ liệu này có thể lớn một chút, có thể cần mất khá nhiều thời gian, nhưng chúng ta không thể làm gì khác, chúng ta không thể tính toán được đâu."

"Vì vậy, tôi xin làm phiền anh một chút."

Ngô Hiến Trung nói xong, Chương Hạc Chi ngay lập tức trả lời:

"Không có gì, đều là công việc, có gì phiền phức đâu, tôi sẽ đi ngay sau đây."

"Ồ, bắt đầu ngay à? Anh mới đến, sao không nghỉ ngơi trước, để mai rồi hãy bắt đầu?" Ngô Hiến Trung khuyên bảo vài câu, thực tế là ông ấy vẫn hy vọng Chương Hạc Chi sẽ tham gia công việc càng sớm càng tốt, càng nhanh tìm ra vấn đề thì càng sớm thử nghiệm lần nữa.

Nhưng cũng giống như lời Ngô Hiến Trung nói, Chương Hạc Chi vừa mới đến, điều kiện môi trường trên đường cũng không tốt, vừa mới đến chắc chắn mệt lắm, vì vậy Ngô Hiến Trung mới nói để Chương Hạch Chi nghỉ ngơi trước.

Tuy nhiên, Chương Hạc Chi từ chối: "Không sao, sớm muộn gì cũng như nhau, tôi sẽ đi ngay đây."

"Vậy được, lát nữa tôi sẽ cho người đưa anh đến nơi đó, tôi cũng sẽ gửi một số người phụ việc cho anh. Đúng rồi, tôi sẽ cho người đưa anh xem nơi anh ở trước, nhưng có một vấn đề, điều kiện ở đây có hạn, cũng không có nhiều phụ nữ, nên chỉ có một ký túc xá dành cho nữ, đã có ba nữ đồng chí cùng sống ở đó, Tô Trà, cháu xem...

"Cháu không sao đâu, chỉ cần ở ký túc xá là được đủ rồi." Tô Trà lập tức mỉm cười trả lời.

Dù có đùa hay không, trong tình huống này, cô không có quyền lựa chọn.

Không lâu sau, Ngô Hiến Trung đã cho một người dẫn họ đến nơi ở, giáo sư Chương có chỗ ở tốt hơn một chút, có một phòng đơn riêng, nhưng phòng đơn của giáo sư Chương cũng không rộng lớn, chỉ có một giường và một khu vực hành lang nhỏ.

Loading...