Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:11:17
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thắng Dân vừa nghe thấy có thể là điện thoại của con gái, ông tùy tiện dựng xe đạp trong sân rồi cũng nhanh chóng đi vào nhà.
Tô Bảo chân sau vừa bước vào nhà đã thấy trong sân ngoài chiếc xe đạp thì không có ai nữa.
Tô Bảo nghe thấy tiếng động từ trong phòng truyền ra. Lúc này cậu bé mới xác nhận rằng bố mẹ không bị bắt cóc.
Ở trong phòng, Vương Tú Mi đã nghe điện thoại.
"A lô, con gái, là con sao?"
"Vâng. Là con đây."
"Chao ôi, mẹ biết ngay là con mà. Trường học của con sắp cho nghỉ rồi phải không? Con định khi nào về nhà? Hôm nay ông nội con đã g.i.ế.c một con lợn, cả nhà cùng nhau ăn thịt. Ông cụ còn bảo bà con làm thật nhiều thịt gác bếp, còn nói chờ con về ăn chán thì thôi."
"Con mau về đi. Người trong nhà đều rất nhớ con. À, ông cụ đã mua hết cam, kiếm được không ít tiền đâu. Còn có bác cả của con..."
"Con gái, con đã mua vé tàu hỏa chưa? Con mua rồi thì nói với mẹ một câu. Khi nào tàu đến bố và mẹ sẽ ra ga đón con. Trên tàu có rất đông người, con nhớ cẩn thận một chút nhé."
Vương Tú Mi nhận được một cuộc gọi của con gái là lải nhải mãi không ngớt.
Đến mức Tô Thắng Dân bên cạnh phải nhắc nhở một câu: "Em nói không ngừng như vậy làm sao con gái trả lời được đây."
"A, đúng vậy. Con gái, nói mẹ nghe khi nào con lên tàu hỏa?" Vương Tú Mi lại hỏi đến chuyện vé xe lửa.
Ở đầu dây bên kia, Tô Trà mím môi, im lặng một chút mới trả lời: "Cha, mẹ có thể trong thời gian tới con không về nhà được. Chỉ là tạm thời thôi. Giáo sư Chương nói có chút việc, ước chừng mất vài hôm con mới trở về được.”
"Có chuyện gì chứ? Vậy khi nào con mới về?"
"Tạm thời con cũng chưa biết nhưng con sẽ gọi điện về mà. Mẹ đừng lo lắng quá. Xong chuyện con nhất định sẽ lập tức trở về nhà."
"Chắc là con sẽ về được." Thôi.
Ngay cả Tô Trà cũng chưa chắc chắn nhưng cô nghĩ cô có thể trở về. Dù sao còn một tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, việc của giáo sư Chương chắc không mất nhiều thời gian vậy đâu.
"Vậy được rồi. Con ở bên đó phải giữ gìn sức khỏe, nhất định phải chú ý đó. Dạo này thời tiết đã trở lạnh rồi, con nhớ mặc nhiều quần áo ấm, lấy cái áo bông lần trước mẹ đưa cho con mà mặc vào. Con đừng để bị cảm lạnh."
"Vâng. Con biết rồi. Con đã mặc áo bông rồi. Mẹ cứ yên tâm đi."
"Được thì tốt rồi. Con nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Đến Tết con nhớ về nhà đó." Vương Tú Mi lại nhắc nhở.
"Vâng ạ. Con chắc chắn nhớ kỹ." Tô Trà ngoan ngoãn đáp lại.
Tô Thắng Dân ở bên cạnh nghe được Vương Tú Mi nói vậy, không nhịn được liền mở miệng hỏi: "Vợ ơi, con gái nói gì vậy? Con gái có về không? Làm sao vậy?"
"Anh đừng nói leo nữa. Em đang nói chuyện với con gái mà." Vương Tú Mi vừa cầm điện thoại vừa lườm Tô Thắng Dân.
Vài phút sau, Vương Tú Mi mới cúp máy. Tô Thắng Dân còn đang chờ vợ nói xong thì đến lượt ông nói chuyện với con gái nhưng bây giờ lại tắt máy rồi.
"Ơ kìa, sao em lại cúp máy rồi. Anh còn chưa được nói chuyện với con gái nữa."
"Nói cái gì chứ, anh cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, con gái muốn đi ngủ, anh đừng làm phiền con." Vương Tú Mi đáp lại một câu.
"Vậy thì vì sao con gái không về?"
"Giáo sư tìm con gái có chút việc, con nói là không thể về. Em đoán là chuyện quan trọng, có nói chúng ta cũng không hiểu được." Vương Tú Mi cau mày trả lời.
Chuyện của Tô Trà mà bà và Tô Thắng Dân có thể bận tâm đúng là không nhiều lắm.
Con gái họ rất thông minh. Cả hai người đều không để tâm đến chuyện học hành. Con gái tự đi họ đại học họ cũng không phải lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-209.html.]
Ngay cả khi con gái kiếm được nhiều tiền như vậy, còn có người đến nhà lắp đặt điện thoại bàn, họ cũng chưa hiểu rõ hết. Nhưng điều duy nhất họ biết là con gái phải có việc rất quan trọng mới không thể về nhà.
Chẳng qua khi nghe tin con gái không trở lại, cả nhà vẫn có chút hụt hẫng.
Người buồn nhất là Tô Bảo. Cậu bé còn đang chờ chị gái về mang theo nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi mới.
Nhưng bây giờ chị lại không về, vậy thì cậu bé không có đồ chơi nữa rồi.
---
Đại học Quốc Gia thông báo nghỉ lễ, đại học Bắc Kinh bên kia đã cho nghỉ từ trước một ngày. Đại học Thanh Hoa cho nghỉ cùng ngày với đại học Quốc Gia.
Tô Trà thu dọn vài cuốn sách rồi mang chúng về nhà.
Chiều hôm đó, Tô Trà nhận được cuộc gọi của Trầm Nghiễm muốn hẹn cô cùng ăn bữa tối.
Bên kia đầu dây là Trầm Nghiễm và Cận Tùng đang ở cùng nhau.
Tô Trà liếc nhìn vài linh kiện đang nằm rải rác trên bàn rồi đưa tay xoa xoa chiếc cổ đau nhức.
"Ăn ở đâu vậy?" Tô trà hỏi.
"Chỗ đó là quán ăn Đông Việt trên đường Giải Phóng. Cậu biết đường không? Nếu không biết thì tôi và Cận Tùng sẽ đến đón cậu.”
"Được rồi. Hẹn mấy giờ vậy?"
"Bây giờ là ba giờ rồi. Chúng ta hẹn gặp lúc năm giờ đi. Tôi và Cận Tùng sẽ chờ cậu ở cửa quán."
"Được. Hẹn gặp lại. Tôi cúp máy đây."
"Được rồi. Tôi biết cậu đang bận, cúp máy đi. Nhưng cậu bận mấy cũng đừng quên năm giờ chúng ta có hẹn đó." Trầm Nghiễm sợ Tô Trà bận rộn quá sẽ quên mất chuyện này.
Tô Trà nghe được tiếng Trầm Nghiễm ở đầu dây bên kia, cô khẽ mỉm cười một tiếng: "Cậu yên tâm đi, tôi không quên đâu."
Chuyện này cứ như vậy mà nói xong, Tô Trà cúp máy.
Cô đưa tay đem tất cả linh kiện trên bàn để sang một bên, từ bên cạnh lấy ra một quyển vở rồi cầm bút bắt đầu vẽ.
Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bút sột soạt cọ trên giấy...
Cuộc hẹn lúc năm giờ mà bốn rưỡi Tô Trà mới nhận ra, cô sắp muộn giờ rồi. Cô nhanh chóng đứng dậy sau đó mặc áo khoác đi ra ngoài.
Quán ăn Đông Việt cách chỗ cô ở cũng không gần, Tô Trà phải gọi xe.
Khi cô tới đó đã là năm giờ năm mươi tám phút, cô vừa xuống xe đã thấy Trầm Nghiễm và Cận Tùng đang đứng ở cửa chờ cô.
Sau khi trả tiền xe, Tô Trà nhanh chóng chạy đến đó.
"Ôi Tô Trà, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Nếu cậu còn chưa đến tôi sẽ bị đông thành tượng băng mất." Nhìn thấy Tô Trà đang chạy đến, Cận Tùng không nhịn được cười liền trêu chọc cô.
Tô Trà ngước mắt lên nhìn thấy chiếc áo bông to tướng mà Cận Tùng đang mặc, cô cười đáp lại:
"Trông cậu thế này, người khác không biết còn tưởng cậu là con gấu đấy. Cậu mặc nhiều như vậy còn có thể c.h.ế.t cóng sao? Còn nữa, sao các cậu không vào trong ngồi chờ, trời lạnh thế này còn đứng ở ngoài cửa không bị đông cứng mới là lạ."
Câu cuối cùng của Tô Trà là đang nói với Trầm Nghiễm. Hôm nay cậu mặc không nhiều, bên ngoài cậu chỉ có một chiếc áo nỉ, trông rất đẹp.
Nó càng tôn lên vẻ đẹp trai của Trầm Nhiễm nhưng nhìn khá lạnh.
Trầm Nghiễm cũng thấy rất lạnh, cậu không nói gì. Cả ba lập tức đi vào trong quán ăn.