Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:11:06
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chao ôi, đồng chí quân nhân thật tốt, nhiệt tình giúp đỡ nhân dân không cần báo đáp.” Vương Tú Mi nhìn theo bóng lưng họ không khỏi cảm khái một câu.
Nghe mẹ nói vậy Tô Trà ngước mắt, tầm mắt lơ đãng vô tình lướt qua nhưng ngay lập tức thu hồi ánh mắt.
“Được rồi, xách đồ mang ra ngoài xe ngồi đi.” Tô Thắng Dân đáp lại một câu sau đó hai tay xách lấy hai cái túi treo ở trên vai rồi lại duỗi tay xách thêm hai cái nữa.
Hành lý còn lại nhỏ nhẹ để cho Vương Tú Mi và Tô Trà một người cầm một ít là được.
Ba người tay xách nách mang đi ra ngoài cửa, Vương Tú Mi vừa đi vừa cằn nhằn chuyện phát sinh trên tàu hỏa.
“Trà Trà, mẹ nói cho con biết, mẹ chưa từng gặp qua tên ăn trộm nào kỳ lạ như vậy, trên tàu xe có nhiều người như thế, cha của con thì để tiền trong túi áo thế nhưng hắn lại nhìn trúng mấy hộp thịt xào nước tương mẹ làm cho con."
“Ha ha ha, con không biết được đâu lúc ấy tên trộm kia đã bị Phó Hành Khanh bắt quả tang. Thằng nhóc Phó Hành Khanh này thật là đẹp trai, chỉ là sắc mặt có chút nghiêm túc nhưng vẫn là người vô cùng nhiệt tình, mới vừa rồi xuống xe còn giúp đỡ cầm hành lý.”
“Mấy cậu quân nhân này đều tốt, trở về mà gặp họ thì sẽ mời bọn họ ăn cơm vậy."
Dọc đường đi Vương Tú Mi vân luôn lải nhải, Tô Thắng Dân ở bên cạnh cũng không nói gì chỉ nghe vợ mình nhắc mãi.
Đúng, mặt đẹp, tình tình tốt.
Vậy thì đã làm sao?
Trong lòng Tô Thắng Dân âm thầm châm chọc... thì đó cũng là con nhà người ta!
Chao ôi, thật đáng tiếc, chàng trai tốt như vậy cũng không thể biến thành con nhà mình được.
Ra khỏi ga tàu ba người ở bên ngoài gọi một cái xe bắt đầu xuất phát về chỗ ở Tô Trà.
Hai tiếng sau, xe dừng bên ngoài nơi ở Tô Trà.
Vừa xuống xe, Tô Thắng Dân chuyển đồ xuống còn Vương Tú Mi đã bị căn nhà của Tô Trà hấp dẫn sự chú ý.
Ngôi nhà này rất lớn so với nhà bọn họ mua ở dưới thị trấn, khí thế hơn nhiều.
Còn có sân viện như này thì phải đáng giá bao nhiêu tiền đây?
“Con gái à, nhà này được cấp cho con thật sao? Nhà này có giá bao nhiêu tiền? Nhìn chắc là không rẻ lắm?” Vương Tú Mi một bên quan sát nhà một bên mở miệng hỏi.
Tô Trà lấy chìa khóa mở cửa, hai tay xách theo đồ mang vào trong nhà.
“Mẹ vào nhà đi.” Tô Trà gọi một câu mới trả lời mẹ câu hỏi vừa rồi: “Nhà này ở vị trí khá là đắt, ước tính tối thiểu cũng tầm mười mấy vạn đi.”
Đấy mới chỉ là giá thấp nhất nói không chừng giá nhà ở đây còn có thể lên tới hai mươi đến ba mươi vạn một căn.
Nhà có bốn phòng ngủ và một phòng khách tuy không so được với tứ hợp viện nhưng khu này lại có vị trí đắc địa cũng tính gần như là trung tâm thành phố, khu vực lân cận xung quanh rất náo nhiệt.
Nghe nói gần đây giá nhà đang lên thì kể cả có tiền cũng chưa chắc đã mua được nhà ở khu này.
Vương Tú Mi nghe nói xong, bà không khỏi cảm thán tận mười mấy vạn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-203.html.]
Bà với Tô Thắng Dân làm việc mệt mỏi bản thân kiệt sức nhưng trong tay cũng chỉ có sáu vạn nhân dân tệ, cũng không biết có thể mua được loại nhà kiểu gì ở Bắc Kinh này.
Vào đến nhà, Tô Trà để hành lý sang một bên sau đó thì đi vào phòng bếp rót hai cốc nước mang ra ngoài đưa cho mẹ một cốc, cốc còn lại đưa cho cha Tô Thắng Dân vừa mới bước vào cửa.
Tô Thắng Dân buông đồ trong tay xuống rồi thả cả hai cái túi đeo trên vai, duỗi tay nhận lấy cốc nước con gái đưa cho ngửa đầu uống một hơi hết sạch.
Lúc này Tô Thắng Dân uống nước xong mới có thời gian nhìn ngó xung quanh.
Vừa rồi con gái nói chuyện với Vương Tú Mi ông cũng nghe thấy, giá một căn nhà như này đã lên đến mười mấy vạn, ông nghĩ nếu mua nhà cho con gái ở Bắc Kinh thì phải tiếp tục nỗ lực làm việc hơn nữa, làm thế nào cũng không thể kém hơn cái căn nhà được cấp này.
Cho nên Tô Thắng Dân âm thầm tính toán, chờ đến lúc quay về càng phải nỗ lực nâng cao nghiệp vụ mới được.
Xem qua nhà xong cả gia đình ngồi xuống nghỉ ngơi lại nhắc tới tình hình ở quê.
“Trà Trà, trước khi lên đường ông bà nội con đặc biệt gửi một chút tiền cho mẹ cầm đi theo, mẹ và cha đã nói không cần nhưng bà nội con nhất quyết muốn cho, mẹ không nhận thì còn tức giận.” Vương Tú Mi nhắc tới chuyện này còn nhịn không được cười.
Hai ông bà cụ nhà này bây giờ sống càng ngày càng tốt, cụ ông nhận thầu cái vùng đỉnh núi kia, cam thì bắt đầu chín dần qua hai ba tháng nữa chắc hẳn có thể hái xuống rồi.
“Ông bà nội sức khỏe vẫn còn tốt, mẹ đi chuyến này mới ra ngoài có mấy ngày thôi cũng không tiêu nhiều tiền đến thế.” Tô Trà cười nói.
“Ông bà nội con cho thì cứ nhận lấy, tương lai ông bà lớn tuổi rồi thì con lại hiếu thảo với người.”
Ông bà nội bây giờ vẫn còn có sức khỏe chờ qua mười năm tám năm nữa phỏng chừng phải cần có con cháu chăm sóc chiếu cố.
Người cũng lớn tuổi rồi không phải có tiền là làm gì cũng được vạn nhất cũng phải có người đến trông nom chăm sóc.
Không thể phủ nhận, hai vợ chồng già coi trọng Tô Trà là bởi vì tiền đồ của Tô Trà sau này nhưng là đối với Tô Trà cũng là thật tâm đối đãi.
Buổi chiều Vương Tú Mi sắp xếp mấy túi đồ bà xách từ quê đến, cẩn thận cất từng thứ một còn nói cho Tô Trà biết chỗ nào để đồ gì.
Vốn dĩ Vương Tú Mi tính toán nấu cơm tối ở nhà nhưng mà trong nhà Tô Trà bát đũa gì cũng không có cho nên một nhà ba người chỉ có thể đi ra ngoài ăn.
Tô Trà dẫn Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân tới một tiệm cơm khá là có tiếng, vừa bước vào cửa thấy trang hoàng rất đẹp khách lui đến đây cũng nhiều.
Ba người vào cửa vừa mới chuẩn bị tìm chỗ ngồi thì Vương Tú Mi nhìn thấy một bóng người quen quen.
“Trà Trà, con xem kia có phải là Phó Hành Khanh không?” Vương Tú Mi kéo tay con gái Tô Trà đang đi phía trước nói.
Tô Trà dừng lại quay đầu ngước mắt nhìn về hướng Vương Tú Mi vừa mới nói.
Thật trùng hợp chỗ đứng cách mười mét kia chẳng phải là Phó Hành Khanh mới gặp lúc buổi sáng sao.
Hiện tại Phó Hành Khanh đã thay quân phục, áo sơ mi trắng phối với quần đen dài, vai rộng eo thon chân dài, đứng ở trong đám người cô liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
“Trà Trà, khéo quá vừa lúc gặp gỡ, nếu không gọi bọn họ qua ngồi ăn chung đi?” Gặp được người quen nên Vương Tú Mi rất cao hứng.
Không đợi Vương Tú Mi mở miệng, Tô Trà kéo mẹ mình lại ôn nhu mở miệng nói:
“Mẹ, bên cạnh anh ấy còn có người khác đoán không chừng là cùng bạn bè đi ăn, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy họ.”
Cũng không phải quá là thân thiết ngồi ăn cùng sẽ bất tiện.