Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:50
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu tên ăn trộm kia biết mình bị bắt chỉ vì mấy hộp thịt xào thì có xỉu ngang hay không!

Một tên trộm bị bại bởi thịt xào nước tương thật đúng là trước nay chưa từng có.

Nhân viên rời đi, lúc này Vương Tú Mi mới nhớ tới đồng chí quân nhân đã giúp mình vừa rồi thì xoay người sang cười ha hả mở miệng đáp lời.

“Đồng chí này, cảm ơn cháu vừa rồi đã ra tay hỗ trợ, nếu không nhờ có cháu thì mấy hộp thịt của cô đã không còn nữa rồi, tên ăn trộm kia thực sự là quá xấu rồi, cháu nói xem người ta thì thích trộm đồ có giá sao tên này lại thích trộm thịt xào?”

“Không có gì.” Tiếng nói trầm thấp vang lên, Phó Hành Khanh vẻ mặt nghiêm túc như cũ.

Trái ngược lại với Phó Hành Khanh thì người đàn ông mặc quân phục bên cạnh nở nụ cười sáng lạn đến gần mở miệng nói: “Cô này, không chừng là do cô làm thịt xào quá thơm nên tên ăn trộm mới muốn trộm, ha ha ha, cô nói xem có lý không?”

“Ây da, cháu cũng thật biết nói chuyện, món thịt xào nước tương này không phải là cô khoe khoang đâu nhưng thật sự là rất ngon, tới đây cô cho mấy đứa một hộp.” Vương Tú Mi nói rồi đưa một hộp cho bọn họ.

Phó Hành Khanh rũ mắt, nhìn trên tay mình có thêm một hộp thịt xào thì hơi sửng sốt một chút.

“Không cần, cái này cháu không thể nhận.” Phó Hành Khanh trả lời một câu sau đó cầm hộp thịt xào trả lại.

Hộp thịt xào nước tương bị trả lại về tay, Vương Tú Mi lại đánh giá người đẹp trai trước mặt này vài lần, sau đó cười ha hả nói: “Cô biết, mấy cháu là quân nhân không nhận của nhân dân dù là đường kim mũi chỉ đúng không?”

“Đúng rồi, tên của cháu là gì? Các cháu đi đâu hay cũng đi đến Bắc Kinh hả? Cô nói cho mấy đứa biết con gái cô cũng học đại học ở Bắc Kinh, lần này đến đây chính là đến thăm con gái.” Có lẽ các bác gái đều có một đặc điểm chung đó chính là thích tán gẫu, Vương Tú Mi cũng không ngoại lệ.

“Cô à, trùng hợp quá bọn cháu cũng đi Bắc Kinh.” Nói xong liếc mắt trộm nhìn Phó Hành Khanh một cái mới tiếp tục mở miệng nói: “Cháu tên Giang Bằng, người này tên Phó Hành Khanh.”

“Tên rất dễ nghe nhưng nhìn có vẻ không thích nói chuyện lắm.” Vương Tú Mí liếc Phó Hành Khanh một cái.

Người này lớn lên cũng đẹp mà sao lại không thích nói chuyện đây?

“Hành Khanh trước kia không như vậy, cậu ấy nói chuyện đáng yêu lắm, chỉ là vào quân đội thì tính tình cũng thay đổi hẳn.” Giang Bằng vô ý giải thích một câu.

Thật ra Phó Hành Khanh lúc mới nhập ngũ hay nói chuyện cũng thích cười, sau này trải qua mấy lần làm nhiệm vụ thì tính tình thay đổi trở nên nghiêm túc trầm ổn, thoáng cái tân binh một năm trước vừa mới tiến vào quân đội từng chút từng chút đã dần trưởng thành thuần thục.

Thời gian một năm bọn họ làm chiến hữu thì vốn hiểu biết về Phó Hành Khanh cũng không nhiều lắm.

Giang Bằng chỉ biết Phó Hành Khanh là người Bắc Kinh, hơn nữa còn là một hạt giống tốt được đào tạo tại học viện quân sự, nghe nói trường quân đội kia ngay từ đầu đã không muốn thả người.

Vẫn là Phó Hành Khanh hoàn thành khóa học xong trước thời hạn rồi học viện quân sự mới đồng ý cho Phó Hành Khanh đến quân đội.

Nhưng cũng phải công nhận Phó Hành Khanh rất lợi hại, bất luận là thể lực hay các phương diện khác đều là bộ đội xuất chúng hơn người, nhiều lần được cấp trên chỉ đích danh khen thưởng.

Vương Tú Mi cùng Giang Bằng lời qua tiếng lại, dọc đường đi nói chuyện không ngớt, thấy vậy sắc mặt Tô Thắng Dân khó coi, toàn thân một mùi chua.

Mà bên này Tô Trà cũng biết cha mẹ đã đi tàu hỏa đến đây.

Tô Trà xin nghỉ sớm để chuẩn bị ra ga tàu đón người.

Lần này Lục Tư Văn cũng không ý kiến gì về việc Tô Trà xin nghỉ, dù sao Tô Trà không làm chậm trễ việc học thì việc gì cũng dễ nói.

Mới sáng sớm tinh mơ Tô Trà đã thức dậy, ra ngoài bắt xe đi thẳng đến ga tàu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-202.html.]

Bên này, hai người Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân đã ngồi xe lửa hai ba ngày trời cuối cùng cũng đến được Bắc Kinh.

Cùng với âm thanh rền rĩ của tàu hỏa thì đoàn tàu dần dần dừng lại.

Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân bắt đầu thu dọn đồ đạc nào là túi lớn túi nhỏ thoáng cái hai vợ chồng đã xách không xuể vì mang theo quá nhiều đồ, lúc này mọi người trên xe lửa ai cũng lỉnh kỉnh nhiều đồ xuống tàu không cũng bất tiện..

“Cô à, để đấy bọn cháu cháu giúp cô, hành lý của bọn cháu ít thôi.” Giang Bằng ở phía sau khuôn mặt tươi cười xán lạn tươi giơ tay qua cầm hộ một túi đồ của Vương Tú Mi.

Phó Hành Khanh liếc liếc mắt một cái cũng vươn tay trực tiếp cầm lấy hai cái túi hành lý to.

Mấy người thanh niên trẻ này mỗi người giúp một tay đến cuối cùng Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân hay tay đều trống không.

Ái chà, thanh niên bây giờ thật tốt bụng.

Hai tay Tô Thắng Dân trống trơn, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt tán thưởng của Vương Tú Mi dành cho mấy người này thì trong lòng có chút khó chịu.

Cũng chỉ là sức lực to khỏe mà thôi, ông lúc hồi còn trẻ cũng có sức lực kể cả nâng tạ năm mươi cân cũng không thành vấn đề.

Ngay cả bây giờ cũng không có vấn đề gì hết.

Tàu hỏa dừng dừng hẳn, cửa xe mở ra, hành khách lục đục xuống xe.

Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân đi ở phía trước còn mấy cậu thanh niên bê hộ đồ thì đi ở phía sau.

Cái cảm giác này thật là quá khí thế.

“Cha, mẹ!”

Một thanh âm sắc nét vang lên, Vương Tú Mi nghe thấy tiếng gọi của con gái trước tiên.

Cách đó không xa Tô Trà bước một bước chạy nhanh tới dừng trước mặt cha mẹ, tầm mắt đánh giá hai người.

“Cha mẹ trên đường đi không có chuyện gì chứ?” Tô Trà không yên tâm hỏi một câu.

“Không sao, còn có thể có chuyện gì chứ, nếu có gì xảy ra thì đã có mấy đồng chí quân nhân này.” Vương Tú Mi cười mỉm trả lời cô sau đó xoay người hướng về phía mấy người quân nhân mở miệng nói: “Nào tới đây, hành lý cứ để ở chỗ này là được rồi, làm phiền các cháu rồi cảm ơn nhé.”

“Đây là con gái của cô, Trà Trà, vừa rồi bê đồ xuống xe đúng là vất vả, may mà có mấy anh đồng chí quân nhân giúp bê đỡ đồ, mấy đồng chí này tốt bụng quá!"

Thấy Vương Tú Mi nói thế Tô Trà cũng ngước mắt lên nhìn, ánh nhìn đầu tiên đập vào mắt là một vài thân hình mặc quân phục màu xanh, tất cả đều có dáng người cao thắng là một loại khí chất khác biệt.

Tầm mắt đảo qua đột nhiên Tô Trà nhìn thấy một khuôn mặt hơi quen thuộc.

Phó Hành Khanh cũng nhận ra Tô Trà, ánh mắt chợt lóe lên.

“Cảm ơn các anh nhé.” Tô Trà miệng hơi mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Mấy anh quân nhân này ngượng ngùng xua tay với Tô Trà tỏ vẻ không cần khách sáo.

Mấy người họ đặt đồ xuống, Giang Bằng chào hỏi Vương Tú Mi một câu rồi bọn họ xoay người rời đi ngay sau đó.

Loading...