Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:48
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngồi phía trước, Vương Tú Mi nghe thấy giọng nói này, lén lút quay đầu lại nhìn một cái.
Động tác nhỏ này của Vương Tú Mi đã bị Tô Thắng Dân bắt được, hũ dấm trong bình bị đổ ngay lập tức.
“Đồng chí Vương Tú Mi, người đàn ông của cô đang ở đây!” Tô Thắng Dân nhắc nhở, sắc mặt cực kì khó coi.
Nghe thấy lời nói của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi quay đầu liếc mắt nhìn Tô Thắng Dân, sau đó chậm rãi nói: “Dáng vẻ của anh như thế nào anh còn không biết chắc?”
Tô Thắng Dân c.h.ế.t lặng!
“Vương Tú Mi, cô trông mặt mà bắt hình dong! Thật nông cạn!
“À, tôi không nông cạn thì sao trước đó có thể theo anh được chứ?”
Bà lúc trước nếu không phải vì nông cạn thì làm sao có thể vừa ý Tô Thắng Dân được?!
Vương Tú Mi: chuyện này không phải anh nên biết sớm rồi sao?
Tô Thắng Dân: ông còn nói gì được nữa?
Cho nên, đối mặt với đồng chí Vương Tú Mi hời hợt, có phải ông nên tự bảo dưỡng bản thân lại một chút không?...
“Xin lỗi, làm phiền nhấc chân lên một chút.”
”Hạt dưa, đậu phộng, nước khoáng, xin hỏi có ai cần không.”
Trên tàu hỏa có quá nhiều người ngay cả việc đi tiếp nước thôi cũng mệt đến phát hoảng, nhà vệ sinh còn thảm hơn, người xếp hàng trước cửa đã thành một hàng dài, hơn nữa còn ngửi thấy cả mùi nhà vệ sinh quanh đây nữa.
Vương Tú Mi cũng mới bước ra từ buồng vệ sinh, bà cảm thấy cả người đều dính mùi, quay về chỗ ngồi Vương Tú Mi giơ nách mình lên ngửi thử xem chỗ bả vai, trong nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ cái mùi hôi thối của nhà vệ sinh này.
Ôi chao, ngồi tàu hỏa như này thật quá mệt mỏi.
Đi theo cùng tàu hỏa là tiếng âm thanh loảng xoảng, bầu trời cũng tối dần, hai người Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân lấy ra trứng gà cùng với bánh bột ngô mang từ nhà đi để lấp đầy chiếc bụng đói.
Đêm khuya, lúc một giờ sáng.
Người trên tàu hỏa đã chìm vào giấc ngủ, chiếu theo đồng hồ sinh học mà nói thì khoảng thời gian này là lúc con người ta dễ dàng ngủ gà ngủ gật nhất.
Vương Tú Mi dựa vào vai Tô Thắng Dân ngủ thiếp đi, trong n.g.ự.c còn ôm một cái túi đồ nhỏ, Tô Thắng Dân thì dựa vào cửa sổ đầu thỉnh thoảng lại đập vào tấm kính cửa sổ.
Trên tàu vô cùng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh phát ra từ đường ray xe lửa.
Đúng lúc này, một bóng đen đứng dậy khỏi chỗ sau đó di chuyển đến chỗ của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi.
Ánh mắt người nọ nhìn chằm chằm vào túi đồ trong lòng Vương Tú Mi rồi chậm rãi vươn tay ra, một bên hắn vừa phải cảnh giác quan sát hai người bọn họ Vương Tú Mi có tỉnh lại không còn một bên thì khẽ lôi kéo túi đồ ôm trong lòng Vương Tú Mi.
Người đó không phát hiện ra ở hàng ghế phía sau có một đôi mắt sắc bén đang nhìn tình hình trước mắt, nhanh chóng ra tay.
Đúng lúc túi đồ bị lọt ra ngoài thì người đó đã nhanh tay muốn kéo cái túi đi, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau duỗi qua trước bắt được cổ tay của hắn, hắn chỉ cảm thấy cổ tay mình đau như bị bẻ gãy, người đàn ông hét lên một tiếng theo phản xạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-201.html.]
“Ai?” Vương Tú Mi ngồi gần nhất lập tức mở to mắt.
Một tiếng kêu vừa rồi khiến cho Vương Tú Mi cảm thấy lỗ tai đều kêu ong ong ù hết cả tai.
Nhìn người đứng trước mặt này một bàn tay đã bị bắt lấy hơn nữa trên tay còn đang giữ túi đồ của mình.
Thấy cảnh tượng như vậy Vương Tú Mi còn có cái gì mà không rõ nữa.
Rõ ràng người này là ăn trộm mà lại còn muốn trộm đồ của bà.
Vương Tú Mi nhanh chóng duỗi tay ra giật lại chiếc túi về mình, mở miệng nói một câu: “Đến đấy mà lấy này!”
“Cậu nói xem cậu trộm cái gì không trộm lại trộm đồ của tôi, cậu có biết trong túi này là đồ gì không mà dám trộm? Cậu hành động sao lại bất cẩn như vậy?” Vương Tú Mi lấy lại được túi đồ về còn chưa đủ, bà còn vừa lải nhải vừa duỗi tay ra đánh vài cái bộp bộp lên người tên ăn trộm kia.
Tên trộm bị đánh không trốn đi đâu được, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Chính vì hắn biết trong túi là cái gì mới to gan như vậy, nếu không phải hắn đã quan sát người đàn bà này ôm cái túi cả ngày không buông, khẳng định là đồ vật đáng giá thì hắn nhất định không dám động thủ đâu.
Hai vợ chồng này ôm cái túi cả khi đi vệ sinh cũng không bỏ ra nhờ người khác cầm hộ, tên ăn trộm thấy vậy cho rằng bên trong chắc chắn là đồ tốt.
Nếu như không phải là đồ gì tốt mà trên xe lửa này còn có mấy người mặc quân phục thì làm sao hắn có thể to gan ăn trộm ngay trước mắt họ như vậy?
Tục ngữ có câu, người gan dạ c.h.ế.t vì no, kẻ hèn nhát c.h.ế.t vì đói.
Tên ăn trộm còn đang suy nghĩ nếu lần này trót lọt thì sau đó hắn có thể nghỉ xả hơi một thời gian.
Ai ngờ còn bị bắt tại trận.
Vương Tú Mi cảm thấy tên ăn trộm này đang thắp đèn lồng đi tìm phân trong hố xí.
Dãy ngồi phía sau bà toàn là mấy người quân nhân, hoàn cảnh như vậy mà hắn cũng dám động thủ, sợ bản thân không phải là kẻ ngu hay gì?
Lúc này hành khách trên toa tàu đều đã tỉnh lại nhìn thấy một màn như vậy lập tức có người tìm gọi nhân viên phục vụ trên tàu đến.
Nhân viên phục vụ đến đây thì trực tiếp mang người đi sau đó có một người ở lại để hỏi thăm tình hình, biết được Vương Tú Mi là người bị hại thì tới hỏi chuyện bà: “Chào cô, phiền cô kiểm tra một chút xem có bị rơi mất tài sản gì hay không, hoặc là cô kiểm tra thử túi đồ của mình xem.”
“Đúng đúng đúng, vợ kiểm tra xem có bị mất đồ gì không?” Tô Thắng Dân vội mở miệng phụ họa một câu.
Tiếp theo Vương Tú Mi mở chiếc túi mà bà đã ôm trong tay cả ngày không buông dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người sau đó mọi người nhìn thấy trong túi lộ ra mấy cái hộp nhỏ bằng sành.
“Đồng chí phục vụ này, đồ không mất, thịt băm xào nước tương đều ở đây.” Vương Tú Mi nhếch miệng cười nói.
Nhân viên phục vụ vẻ mặt vi diệu nhìn mấy hộp đựng thịt xào kia, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Trong túi này của bà tất cả đều là thịt xào nước tương?”
“Đúng vậy, con gái tôi thích ăn nên tôi đặc biệt làm ở nhà mang đi theo, chẳng nhẽ đi tàu hỏa thì không thể mang thịt băm xào nước tương ư?” Vương Tú Mi lo lắng hỏi.
Không được mang thì phải làm sao đây? Con gái bà cực kỳ thích món này, không thể tịch thu hết của bà đấy chứ?
“Khụ khụ, có thể mang, không có việc gì là được, vậy không còn chuyện gì nữa tôi đi trước đây.” Nhân viên phục vụ trả lời lại một câu nhưng trong lòng cũng có chút thông cảm với tên ăn trộm kia.