Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:46
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“À, đúng vậy, anh ấy tự dưng mua cho tôi thứ này đồ kia, làm tôi cũng hơi ngại.” Người phụ nữ bị Vương Tú Mi nói ra chuyện này, lập tức đỏ mặt.
“Ôi, không thể nói vậy đâu, nhất định phải dạy dỗ đàn ông cho tốt, cô xem, không phải Tô Thắng Dân nhà tôi được dạy tốt lắm sao? Đàn bà ấy à, phải học cách thông minh, lúc nào nên mềm thì phải mềm, lúc nào nên cứng thì phải cứng, đừng sợ làm gì.”
“Tú Mi, cô có kinh nghiệm, vậy thì lại đây chỉ cho chúng ta vài chiêu, chúng tôi cũng muốn học.”
“Gì mà có kinh nghiệm chứ, thôi để tôi nói cho mọi người biết, đàn ông ấy à, đôi khi phải được dạy dỗ, nếu không có thể hếch mặt lên trời!”
“Có lúc có thể lạnh nhạt, có lúc phải dạy dỗ, có lúc lại phải dỗ dành, nếu chúng ta muốn ngựa chạy, không phải chỉ cần cho nó ăn cỏ là được, mà còn phải cho nó thêm chút lợi ích khác, các cô có hiểu không?”
Hiểu, hiểu, đã học được, đã học được.
Cách trang trại lợn không xa, đồng chí Tô Thắng Dân ngẩng đầu nhìn trời, nghe vợ thao thao bất tuyệt bày người khác dạy dỗ đàn ông, ông thầm đồng cảm với những ông lớn trong thôn.
Từ giờ trở đi, nhiều người trong thôn sẽ lâm vào cảnh khốn cùng như ông.
Khụ khụ, có điều ông không giống bọn họ, ông là một người cha tốt, một người chồng tốt, một đứa con ngoan, yêu vợ thương con, hiếu thảo cha mẹ…
Tưởng tượng như vậy, Tô Thắng Dân cũng cảm thấy mình quá sức tuyệt vời!
Thế nhưng điều đáng buồn chính là nhà người khác cãi nhau đều muốn nhà cửa hoặc con trai, Vương Tú Mi cãi nhau thì lại chỉ muốn con gái, nói nghe có tức hay không chứ.
Ông cũng muốn con gái mà, ai ngờ lại trúng phải nhóc con Tô Bảo kia.
Tô Thắng Dân đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, bữa tụ họp của mấy bà bên kia mới chấm dứt.
Vương Tú Mi đi tới, sau đó cùng Tô Thắng Dân đi về nhà.
Những người phụ nữ khác trong trại lợn nhìn cặp vợ chồng này, tấm tắc cảm thán, xem kìa, xem kìa, tình cảm của đôi này tốt thật đó.
Tính tình Tô Thắng Dân rất tốt, vừa rồi nghe Vương Tú Mi nói như vậy mà ông cũng không giận.
Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi về đến nhà, sau đó nhờ ông nội trông coi trang trại lợn một chút, nếu trong nhà có việc gì có thể gọi điện thoại, họ ghi lại số điện thoại của Tô Trà cho ông cụ, ghi lên trang đầu tiên của tờ lịch treo trên tường, rất dễ thấy.
Sau khi giải quyết mấy chuyện ở trang trại lợn, hai vợ chồng bắt đầu về nhà thu dọn đồ đạc.
Cái này phải mang theo, con gái thích ăn.
Cái này phải mang theo, Vương Tú Mi đã may quần áo cho con gái, mất tới mấy tháng mới may xong. Nghe nói thời tiết ở Bắc Kinh rất lạnh, bà cố ý làm một chiếc áo bông lớn.
Màu đỏ tươi, con gái chắc chắn sẽ thích cái áo này.
Còn có thịt xông khói này nữa, con gái rất thích ăn.
Sau khi thu dọn xong, nhiều kiện hành lý trở nên rất nặng.
Tuy nhiên, cặp vợ chồng không nghĩ thế là quá nhiều, vẫn phân vân không biết có bỏ quên cái gì không mang theo.
Tại ga xe lửa, Tô Thắng Lợi đưa Tô Bảo đến gặp cặp vợ chồng sắp lên tàu.
“Thắng Lợi, Tô Bảo làm phiền em rồi. Nếu nó không nghe lời, em cứ việc đánh nó, con trai phải đánh mới dạy được, đừng làm hư nó đấy, biết không?” Tô Thắng Dân nói với Tô Thắng Lợi.
“Anh hai, anh yên tâm, Tô Bảo rất ngoan.” Tô Thắng Lợi cười ha hả đáp lời.
Vương Tú Mi ở bên cạnh nhìn đống hành lý nằm bên, vẫn tự hỏi không biết có nên mang theo thứ này thứ kia không, bèn đưa tay ra kéo Tô Thắng Dân.
“Này, Tô Thắng Dân, chúng ta đã mang hết đồi chưa?”
“Chắc là mang hết rồi, thịt xông khói con gái thích ăn, áo bông em làm cho con gái, patê con gái thích ăn, còn có…” Tô Thắng Dân nói liên miên một chuỗi dài, sau khi thấy kiểm kê xong rồi, nói tiếp: “Chắc là đủ hết rồi đấy.”
“Ây dà, em luôn cảm giác như mình quên mang gì đó.” Vương Tú Mi thấp giọng lẩm bẩm.
“Cha, mẹ, hai người quên mang con theo đó.” Tô bảo đáng thương cực kỳ đau lòng, cha mẹ bỏ hắn đi thăm chị cậu, vậy mà cậu bé còn phải ở nhà đi học, quá đau đớn!
“Ừm, vậy là mang đủ rồi đúng không?”
“Ừm, đủ rồi.”
“À, chắc là tàu cũng gần đến rồi phải không?”
“Ừa, gần đến rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-200.html.]
“Vậy thì xách đồ lên thôi, chúng ta đến sân ga chờ xe đi.”
Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, sau đó xách đồ vậy này kia lên, đi về hướng sân ga bên kia.
Ê này, còn con trai hai người…
Đứa con vừa rồi có nói chuyện ư?
Ây dà, làm gì có, con trai ngoan ngoãn phải học hàng chăm chỉ, ngày ngày tiến về phía trước!
Tô Bảo bất lực trơ mắt nhìn cha mẹ rời đi, thật sự rời đi mất rồi!
Bị chú kéo đi, Tô Bảo lại không khỏi hoài nghi… cậu có thật là do cha mẹ sinh ra không vậy?
Bỏ lại con trai ở nhà ga, đoàn tàu xình xịch tiếng vào sân ga, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cứ như gọi được con hổ ẩn trong người ra, chen chúc lên đoàn tàu, tìm được vị trí rồi ngồi xuống.
Lại là một chỗ cạnh cửa sổ nữa chứ, quá tuyệt.
Vương Tú Mi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Vương Thắng Lợi và Tô Bảo cách đó không xa, bà hào hứng vẫy tay, cười rạng rỡ kêu lên một tiếng.
“Chú ba, con trai, về đi, không cần tiễn, không cần tiễn đâu.”
Nhìn thấy động tác của vợ mình, Tô Thắng Dân cũng chen ra vẫy vẫy tay.
Tô Bảo nhìn cha mẹ phấn khởi như vậy, lòng đau như cắt.
Kiếp trước cậu đã làm gì nên tội mà gặp phải cha mẹ như vậy chứ?
Tô Bảo: tôi đã phạm tội gì hả!!!
Bất kể Tô Bảo phàn nàn như thế nào, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn vô cùng vui vẻ lên tàu xuất phát.
Ban đầu, hai vợ chồng trên tàu rất hào hứng, nhưng sau khi phấn khích qua đi, họ cũng có chút mệt mỏi, trên tàu có quá nhiều người, hai vợ chồng lại mang theo rất nhiều đồ, tất cả đều để trên ghế nên khá chật, ngồi không được thoải mái cho lắm.
Tàu đến một ga nào đó thì dừng lại, hành khách kẻ lên người xuống.
Ít phút sau, ở cửa tàu, vài thanh niên mặc quân phục bước lên tàu.
Dạo này người mặc quân phục đều làm cho người ta có ấn tượng tốt, hơn nữa mấy thanh niên này rất đẹp trai nên mọi người trên tàu đều nhìn thêm vài lần.
Ngồi trên ghế, Vương Tú Mi liếc nhìn vài lần, Tô Thắng Dân ngồi bên cạnh thấy vợ mình như vậy, trong lòng chua xót.
Mấy cậu trai mặc quân phục đi vào, trong đó có một người cao lớn đẹp trai nhất, nhưng vẻ mặt hơi nghiêm túc, nhìn qua là kiểu người không dễ tiếp cận.
Thật trùng hợp, những chàng trai nay lại ngồi ở phía sau Vương Tú Mi.
Một trong những thanh niên ngồi xuống, lập tức nói với thanh niên cao lớn đẹp trai: “Hành Khanh, lại đây ngồi này.”
“Ừm, cảm ơn.” Một giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên.
Ngồi phía trước, Vương Tú Mi nghe thấy giọng nói này, lén lút quay đầu lại nhìn một cái.
Động tác nhỏ này của Vương Tú Mi đã bị Tô Thắng Dân bắt được, hũ dấm trong bình bị đổ ngay lập tức.
“Đồng chí Vương Tú Mi, người đàn ông của cô đang ở đây!” Tô Thắng Dân nhắc nhở, sắc mặt cực kì khó coi.
Nghe thấy lời nói của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi quay đầu liếc mắt nhìn Tô Thắng Dân, sau đó chậm rãi nói: “Dáng vẻ của anh như thế nào anh còn không biết chắc?”
Tô Thắng Dân c.h.ế.t lặng!
“Vương Tú Mi, cô trông mặt mà bắt hình dong! Thật nông cạn!
“À, tôi không nông cạn thì sao trước đó có thể theo anh được chứ?”
Bà lúc trước nếu không phải vì nông cạn thì làm sao có thể vừa ý Tô Thắng Dân được?!
Vương Tú Mi: chuyện này không phải anh nên biết sớm rồi sao?
Tô Thắng Dân: ông còn nói gì được nữa?
Cho nên, đối mặt với đồng chí Vương Tú Mi hời hợt, có phải ông nên tự bảo dưỡng bản thân lại một chút không?...