Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:40
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Reng reng, reng reng…” Điện thoại vang lên, bạn nhỏ Tô Bảo hai mắt sáng lên, đưa tay cầm lấy ống nghe,
“A lô, chị, em là Tô Bảo, chị ơi, em nhớ chị lắm, chị ở Bắc Kinh có vui không, ở Bắc Kinh có gì ăn ngon không, chị mang về cho em một ít được không?”
“Chị, em nói chị nghe nè, mấy hôm nay em rất ngoan, mỗi ngày đều làm bài tập, sau khi chị đi em ngoan lắm, ba mẹ cũng khen em nữa.”
Tô Bảo nhỏ giọng nói không ngừng, nhưng cậu bé chỉ nói tin tốt mà không nói tin xấu, chuyện tốt của mình đều nói, chuyện xấu không hé răng nửa lời.
Ví dụ như, ngày hôm qua, cậu bé cùng bạn bè của mình bắt cá trong vũng bùn bẩn thỉu, về đến nhà đã bị Vương Tú Mi đánh!
Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra!
“Chị ơi, khi nào chị mới về? Cha mẹ nói muốn đến Bắc Kinh thăm chị, sau đó sẽ mua cho chị một căn phòng. Chị, chị nói chuyện với mẹ được không, để mẹ đi mang em đi Bắc Kinh với được không? Em cũng muốn đi Bắc Kinh gặp chị, chị ơi, em nhớ chị lắm á.”
Nhưng Tô Trà còn chưa kịp nói gì, Vương Tú Mi đã chạy vội đến cứ như đang ở trên chiến trường.
Bạn nhỏ Tô Bảo chỉ cảm thấy có một bàn tay từ trên trời giáng xuống, sau đó điện thoại trong tay cậu bé bị cướp đi.
Vương Tú Mi cầm ống nghe rồi trừng mắt nhìn Tô Bảo một cái, sau đó ngay lập tức đổi giọng, mỉm cười nói với đầu bên kia điện thoại: “A lô, Trà Trà đấy à, mẹ đây con.”
“Mẹ, gần đây mọi người khoẻ không?”
“Khoẻ, khoẻ, mọi người đều khỏe cả, nhưng cha con ở trong đội vận chuyển hơi bận, chuyến này không phải tới Bắc Kinh nên cha con phải sắp xếp mọi thứ trước.”
“Con gái à, con ở Bắc Kinh sao rồi, có được ăn ngon không? Con gái, con muốn ăn gì thì cứ ăn nhé, không đủ tiền thì nói, biết chưa?”
“Con biết rồi, mẹ cũng đừng lo lắng quá, nhưng vừa rồi con nghe Tô Bảo nói mẹ sắp đến Bắc Kinh ạ?” Tô Trà hỏi.
“Đúng vậy, chẳng phải mẹ lo cho con sao, muốn đến thăm con một chút, thuận tiện mua cho con một phòng ở.”
Thuận tiện, mua cho con, một phòng ở!
Nghe đi, nghe mấy lời này của đồng chí Vương Tú Mi đi!
Đúng là người mẹ quốc dân ha, mua một căn hộ mà nói mua là mua, nhẹ nhàng cứ như đi mua một miếng bánh.
Tô Trà khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Mẹ, chuyện mua phòng này không vội, con có việc khác muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì vậy con?”
“Thật ra, con đã có căn hộ ở Bắc Kinh rồi.”
Cái gì? Nói cái gì vậy?
Vương Tú Mi để ống nghe xuống, xoa xoa tai rồi lại nhìn vào ống nghe.
Hả? Vừa nãy bà bị ảo thanh sao?
“Con gái à, vừa rồi con mới nói cái gì?” Vương Tú Mi không thể tin nổi, lại hỏi thêm lần nữa.
“Mẹ, con nói con có nhà ở Bắc Kinh, cho nên việc mua nhà mẹ cứ từ từ, không cần vội như vậy.” Tô Trà sao có thể không biết cha mẹ đang vội vàng mua nhà cho cô.
“Con gái à, con có nhà ư? Nhà ở đâu ra vậy?” Là một căn nhà đó, con gái vừa đi vài ngày, làm sao mà có thể có nhà ngay vậy được?
Đầu óc Vương Tú Mi có chút trống rỗng, cả người đều sững sờ.
Trưởng thôn và Tô Bảo ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tú Mi, sau đó kêu hợp với chữ “có” vừa rồi của Vương Tú Mi, bỗng dưng sinh ra một suy nghĩ không mấy tốt lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-197.html.]
Trưởng thôn vốn tưởng rằng Tô Trà sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Tú Mi lại không khỏi để ông nghĩ nhiều.
Ngay cả Tô Bảo bên cạnh cũng biến sắc, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng chuyện gì nên hiểu, cậu bé đều hiểu, người trong thôn bảo “Có” thì chắc chắn là có con rồi!
Sao mà chị cậu có thể có con được? Không, không thể nào!
Ở đằng kia, Vương Tú Mi vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với con gái mình, vậy nên bà không chú ý đến biểu hiện của trưởng thôn và Tô Bảo lúc này.
“Mẹ, mẹ đừng lo, nhà được cấp, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ yên tâm đi ạ, đây là nhà do nhà nước cung cấp, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe con gái nói đó là nhà được nhà nước cấp, tâm tình Vương Tú Mi mới dần dần hạ xuống.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, mấy ngày nữa cha mẹ sẽ cũng đến thăm con, ngày mai con phải đi báo danh đúng không? Con nhớ kĩ mang theo đủ vật dụng, đừng để quên gì đó.”
“Mẹ, còn một chuyện nữa.”
“Còn chuyện gì vậy?”
“Mẹ, con không định báo danh vào đại học Bắc Kinh.”
Nghe thấy lời này của Tô Trà, Vương Tú Mi gần như không thể thở được.
Vương Tú Mi chưa kịp nói chuyện, giọng của Tô Trà đã vang lên:
“Mẹ, ngày mai con báo danh ở Đại học Quốc gia.”
“Đại học Quốc gia? Cũng được, cũng được, Đại học Quốc gia tốt hơn Đại học Bắc kinh hả con? Nếu không tại sao con gái bà lại tự nhiên đổi trường?
“Đều tốt, đều tốt như nhau, chỉ là Đại học Quốc gia thích hợp với con hơn.” Tô Trà mỉm cười trả lời.
Vương Tú Mi nghe con nói như vậy cũng không phản đối gì, dù gì ở những phương diện này, con gái bà hiểu biết hơn bà, là bậc làm cha làm mẹ, bọn họ cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ mong con mình mạnh khoẻ là được.
“Con gái à, con cảm thấy được là được, mẹ đều ủng hộ con.” Hai mẹ con nói chuyện một lúc rồi mới cúp điện thoại.
Vương Tú Mi vừa đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu thì thấy trưởng thôn và Tô Bảo đang nhìn mình chằm chằm, bà không hiểu, hỏi: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”
“Không có gì, Vương Tú Mi, vừa rồi Tô Trà nói cái gì, nói “có” cái gì?” Trưởng thôn có chút sốt ruột, Tô Trà, cháu đừng làm chuyện gì ngu xuẩn đấy.
Tô Bảo cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt nho nhỏ có chút cứng nhắc.
Vương Tú Mi nhìn thấy vẻ mặt của hai người, đưa tay gãi gãi sau đầu, nghĩ đến lời con gái vừa nói trong điện thoại, lập tức cười toe toét đáp: “À, Trà Trà của tôi nói con bé đã có nhà ở Bắc Kinh, tôi cũng rất bất ngờ?”
Đã có nhà?
Tốt rồi, tốt rồi, hoá ra là có nhà ở.
“Sao lại có nhà được vậy? Chị mua nhà cho Trà Trà rồi sao?” Trưởng thôn hỏi.
Ông ấy cũng biết vài năm nay, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đã kiếm được rất nhiều tiền, một đội vận chuyển và một trang trại lợn đã giúp họ kiếm được hàng chục nghìn nhân dân tệ mỗi năm, thậm chí có thể mua được một căn nhà ở Bắc Kinh.
“Không phải, không phải.” Vương Tú Mi xua tay, tiếp tục nói: “Không phải chúng tôi mua, là Tô Trà tự có được, con bé nói là được cấp cho, trong nhà có bốn phòng ngủ một phòng khách, còn có sân nữa.”
Chà, cừ thật, bốn ngủ một khách, nhà này lớn lắm đây.
Hơn nữa, còn là được cấp cho Tô Trà.
Mà nhân tiện, bây giờ đi học đại học còn được cho nhà sao?
Sao mà chưa từng nghe nói việc này trước đây nhỉ?