Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:38
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến vấn đề an toàn, Chương Hạc Chi cảm thấy cũng nên gọi cho Cốc Ích bên kia thúc giục một chút, hỏi ông ta đã sắp xếp chuyện phòng ở xong chưa?
Tô Trà luôn cảm thấy quá nguy hiểm khi sống ở đây.
“Được rồi, Tô Trà, em ra ngoài cùng tôi một chút, chúng ta tìm chỗ khác thử máy bay.”
Chương Hạc Chi nói xong quay người chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó lập tức thu máy bay không người lái, Tô Trà ngoan ngoãn cầm dụng cụ điều khiển đi theo.
Sau khi Tô Trà, Chương Hạc Chi và những người khác ra ngoài, Cận Tùng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Ôi mẹ ơi, vẻ mặt vừa nãy của giáo sư Chương cũng quá đáng sợ rồi.
Cuối cùng cũng đi rồi.
“Cái đó, Trầm Nghiễm à, tôi thấy khoảng cách giữa chúng ta và Tô Trà càng ngày càng xa, cậu nói xem, ban đầu chúng ta đều học cùng nhau, cùng thông minh như nhau, vốn định cùng nhau lên đại học, nhưng bây giờ chúng ta ba người mỗi người một khu nhà đại học, không còn cùng nhau nữa.”
“Ừ, chênh lệch càng ngày càng xa.” Trầm Nghiễm đồng ý đáp lại một câu.
Có đôi khi, rất nhiều chuyện đều là như vậy, mới đầu chỉ có một chút khoảng cách, càng ngày khoảng cách ngày càng xa dần, giống như bọn họ và Tô Trà, chênh lệch không ngừng lớn lên.
Bọn họ còn đang suy nghĩ về cuộc sống trên đại học, Tô Trà đã được Đại học Quốc gia chiêu sinh, những người đang thảo luận với Tô Trà đều là nhân vật cấp bậc giáo sư.
Chỉ sợ sau này bọn họ cũng khó có cơ hội gặp được Tô Trà, dù sao trong tương lai Tô Trà cũng sẽ bề bộn công việc.
Lần bay thử nghiệm của Chương Hạc Chi và Tô Trà diễn ra rất suôn sẻ, không gặp phải bất kì tình huống đặc biệt nào, hầu như không có sai sót nào trong những thứ được làm theo bản vẽ thiết kế của Tô Trà.
Mà Cốc Ích cũng nhanh chóng xin được phòng ở và nhân sự để bảo vệ Tô Trà.
Sau khi đơn của Cốc Ích được chấp thuận, ông ta lập tức gọi điện cho Chương Hạc Chi, lúc đó đã là hơn mười giờ tối.
Khi Chương Hạc Chi nhận được điện thoại, lập tức nói cho Tô Trà, sau đó nhờ người của mình giúp thu dọn đồ đạc của Tô Trà, lên kế hoạch chuyển đi.
Khi Tô Trà nghe Chương Hạc Chi nói đến việc chuyển đi, cả người đều sửng sờ.
Chỉ là, quá đột ngột.
Cận Tùng và Trầm Nghiễm càng cảm thấy bất ngờ hơn, họ còn nghĩ Tô Trà cho dù có vào Đại học Quốc gia cũng vẫn còn thế chơi với họ, ăn với nhau một bữa cơm này kia, giờ xem tình hình chuyển đi vội vàng như vậy thì sau này bọn họ muốn gặp mặt Tô Trà, nhất định là còn khó khăn gấp bội.
“Mau, mau, Tô Trà, mấy thứ kia em có muốn mang theo không?” Chương Hạc Chi hỏi.
“Ừm, em muốn mang theo.” Tô Trà gật đầu.
“Còn cái này thì sao? Em có muốn cái này không?” Chương Hạc Chi lại hỏi.
“Dạ có, giáo sư Chương, thầy để em tự thu xếp ạ.” Tô Trà lúc này đã bình tĩnh lại, dứt khoát tự tay thu dọn hành lý.
Nửa tiếng sau, đồ đạc của Tô Trà đã được gói ghém xong, cả nhóm đang chuẩn bị rời đi thì bên ngoài lại có hai người đi đến.
Sau khi nói chuyện với bên kia xong, Chương Hạc Chi quay lại nói với Tô Trà rằng hai người này tới là để bảo vệ cô.
Tô Trà: “...”
Cô cảm thấy bản thân như đã đạt tới đỉnh cao cuộc sống trong nháy mắt, chỉ mới đến Bắc Kinh vài ngày, cô đã có một ngôi nhà và còn được sắp xếp bảo vệ.
Nội tâm Tô Trà bây giờ kiểu:
Ta out trình
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-196.html.]
Ta quá giỏi
Ta đúng là bé tiên nữ đỉnh nhất
Giờ phút này, hệ thống trên người cô cũng chưa từng thấy Tô Trà phản ứng kích động như vậy.
Hệ thống cũng trợn tròn mắt, các chủ nhân khác đều là dựa vào hệ thống để đạt tới đỉnh cao cuộc sống, còn chủ nhân của nó tự mình đạt tới đỉnh cao cuộc đời, không cần tới ba năm đã đạt tới cảnh giới ra ngoài đều có người che chở.
Hệ thống cảm thấy bản thân đúng là phế vật, chính là loại phế vật chỉ biết ở bên ngoài vỗ tay hoan hô cho chủ nhân, còn gào thét “lợi hại”.
Thật là tổn thương lòng tự trọng, dù gì nó cũng mang tiếng là một hệ thống mà.
Có điều, phải nói là cảm giác được coi trọng… quá sướng!
Khi hệ thống của người khác mệt lên mệt xuống chỉ để chủ nhân làm nhiệm vụ, nó lại không cần làm gì cả, cảm giác như một kì nghỉ được trả lương, quả thật giống với việc nghỉ hưu trước tuổi.
Một tiếng sau, Tô Trà đến nơi ở mới của cô.
Căn nhà khá lớn, có bốn phòng ngủ, một phòng khách cùng với một khoảng sân nhỏ, là một ngôi nhà độc lập.
Hơn nữa Tô Trà vào nhà thì đã phát hiện phòng ở đều có người tới trước quét dọn xong, quá tuyệt vời.
Ôi, yêu Tổ quốc thân yêu!
Phải học tập chăm chỉ để tiếp tục cống hiến cho tổ quốc mới được.
Bận rộn cả ngày, Tô Trà rửa mặt xong rồi nằm xuống ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tô Trà thức dậy trước tám giờ, sau đó gọi về báo với bố mẹ tình hình hiện tại của mình.
Cô gọi điện thoại nhưng ở nhà không có ai bắt máy.
Tô Trà lại gọi điện thoại cho trưởng thôn, lần này đổ chuông vài lần mới có người bắt máy.
“Xin chào, đây là điện thoại của trụ sở lớn thôn Thanh Sơn, xin hỏi người gọi tìm ai?” Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh của trưởng thôn.
“Chú trưởng thôn, cháu là Tô Trà đây, cháu muốn hỏi mẹ cháu có ở trong thôn không ạ?”
“À, Tô Trà đấy à, đúng rồi, hôm qua mẹ cháu không về cùng Tô Bảo, giờ còn đang ở trong thôn đây, nếu cháu tìm mẹ cháu, chú gọi trên loa một tiếng, lát nữa cháu gọi lại được không?”
“Dạ được ạ, cám ơn chú trưởng thôn.”
“Con nhóc này, khách sáo như vậy làm gì, được rồi, chú cúp máy đây.” Trưởng thôn nói xong rồi cúp điện thoại.
Ngay lập tức, trưởng thôn đưa tay bật loa phát thanh trong thôn lên, sau đó hắng giọng nói: “Vương Tú Mi, đồng chí Vương Tú Mi, con gái Tô Trà của đồng chí gọi đồng chí, xin mời đồng chí lập tức đến trụ sở lớn thôn nhận điện.”
“Vương Tú Mi, đồng chí Vương Tú Mi, con gái Tô Trà của đồng chí gọi đồng chí, xin mời đồng chí lập tức đến trụ sở lớn thôn nhận điện.”
“Vương Tú Mi, đồng chí Vương Tú Mi, con gái Tô Trà của đồng chí gọi đồng chí, xin mời đồng chí lập tức đến trụ sở lớn thôn nhận điện.”
Đài hét ba lần liên tiếp, mọi người trong làng nghe thấy lập tức bắt đầu bàn tán.
Ầy, Tô Trà này vừa đến Bắc Kinh vài ngày đã gọi về ngay, thật là hiếu thảo.
Khi Vương Tú Mi nghe thấy thông báo thì đang ở trang trại lợn, bà lập tức giao việc còn lại cho người khác, còn bà thì chạy đến trụ sở thôn.
Bây giờ trang trại lợn của Vương Tú Mi đã mở rộng rất nhiều, có nhiều việc phải làm hơn, cho nên bà đã thuê thêm một số nhân công để làm việc.
Động tác của Vương Tú Mi rất nhanh, nhưng còn có một người nhanh hơn cả Vương Tú Mi, đó là bạn nhỏ Tô Bảo.