Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:32
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi muốn chứ, ai nói không muốn? Vốn dĩ tôi đã xin nghỉ để chuồn đến đây, hiện tại vừa gặp thì lại thấy chỗ ông càng thích hợp hơn. Không thì ông nghĩ tôi để ông nhặt được viên ngọc này chắc?"
"Được được được, tôi nhặt được món hời. Nhưng chúng ta vẫn phải nói cho rõ ràng, tôi muốn xác minh những gì ông nói. Nếu ông nói đúng thì tôi lập tức thông báo người lại đây ghi tên là được."
Kỳ thực Lục Tư Văn đã tin lời của Chương Hạc Chi nhưng vì tính cẩn thận nên vẫn phải làm đúng quy trình.
Ngày hôm sau, Lục Tư Văn đã xác minh xong. Lúc ông ta biết Tô Trà đúng là như Chương Hạc Chi nói thì gọi lại ngay cho Chương Hạc Chi.
Không những thế, Lục Tư Văn còn gọi cho Tô Trà.
Khi nhận được cuộc gọi đó vẻ mặt Tô Trà tràn đầy hoang mang. Không phải cô báo danh đại học Bắc Kinh sao?
Sao lại bảo cô đi báo danh ở đại học Quốc Gia rồi?
Sau đó Tô Trà mới biết là Chương Hạc Chi đề cử cô.
Đại học quốc gia đúng là lựa chọn tốt hơn so với đại học Bắc Kinh.
Hơn nữa vì để Tô Trà nhận lời nhập học, Lục Tư Văn thậm chí cam đoan chỉ cần cô đồng ý tới thì tất cả mọi chuyện sau đó ông ta sẽ hỗ trợ xử lý hết.
Ông ta sẽ nói chuyện với bên đại học Bắc Kinh.
Nếu đã nói đến mức như vậy thì Tô Trà đương nhiên đồng ý.
Nói chuyện... hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh chỉ muốn nhổ cho ông ta một miếng!
Hai năm trước hắn vất vả lừa được cục vàng cục bạc vậy mà đại học Quốc Gia mở miệng đã muốn cuỗm mất? Đây là cái gì? Đây là cướp bóc!
Hắn không muốn chơi cùng ông ta, cút đi tên thổ phỉ kia. Đoạt học sinh như thế mà lương tâm không áy náy sao?
Vịt đã nấu chín mà còn bị cướp mất là sao?
Nhưng mà biết làm sao bây giờ, Tô Trà cũng đồng ý mất rồi.
Trường đại học Bắc Kinh cũng không thể cưỡng ép người ta ở lại được, hơn nữa đại học Quốc Gia bên kia đã gọi điện thoại tới thì hắn còn biết nói gì nữa.
Đại học Bắc Kinh đau khổ nhưng lại không thể làm gì hơn.
Đại học Quốc Gia, được lắm, bản lĩnh cướp sinh viên lợi hại thật!
Tức quá aaaa!
Chuyện càng thương tâm hơn là, người của đại học Bắc Kinh sau đó biết được chuyện Tô Trà chuyển trường là do Chương Hạc Chi đề cử.
Giáo sư Chương ơi, giáo sư là người của bên này đấy, sao lại giúp bên đó trộm sinh viên?
Người nhà đi giúp khách, giáo sư có hổ thẹn hay không?
Chương Hạc Chi không hổ thẹn chút nào, ông ta đều là vì bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia. Tô Trà hợp với đại học Quốc Gia hơn cho nên ông không hề hổ thẹn, một chút cũng không.
Nhưng Trầm Nghiễm và Cận Tùng biết được Tô Trà giữa đường đổi trường thì bị dọa sợ.
Tô Trà còn có thể làm như vậy á hả?
Trước khai giảng hai ngày còn có thể đổi trường học, không có vấn đề gì sao?
Hay lắm, bọn họ từ một nhóm ba người bây giờ thành mỗi người một nơi.
Trầm Nghiễm học đại học Bắc Kinh, Cận Tùng học ở Thanh Hoa còn Tô Trà chạy sang đại học Quốc Gia.
Chúng ta chưa phục ai chỉ phục mình Tô Trà!
Trong lúc này, người nhà họ Tô vẫn chưa biết quyết định của Tô Trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-193.html.]
Ở thị trấn, Tô Thắng Dân mới từ đội vận chuyển về đến nhà, ông nhìn thấy Vương Tú Mi bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra.
"Về rồi đó à, nhanh rửa tay rồi ăn cơm." Vương Tú Mi nhìn thấy chồng thì bảo ông một câu rồi lại quay lại phòng Tô Bảo hô lên một tiếng: "Tô Bảo, ở trong phòng làm gì đấy? Mau ra đây ăn cơm."
Tô Thắng Dân ngoan ngoãn nghe lời vợ đi rửa tay, sau một lát Tô Bảo cũng đi rửa tay, cuối cùng hai cha con rửa tay xong thì đi qua phòng ăn.
Cả nhà bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, trên bàn cơm, hai vợ chồng bàn đến chuyện của Tô Trà.
"Vợ ơi, bên Bắc Kinh anh đã dò hỏi rõ ràng rồi, chờ sau khi Tô Bảo khai giảng xong thì chúng ta qua đó một chuyến. Tô Bảo lúc ấy sẽ ở nhà chú vài ngày."
Câu trước Tô Thắng Dân nói với vợ còn câu sau dặn dò Tô Bảo.
Tô Bảo vừa nghe thấy thế thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn, đến cơm ngon cũng không màng.
"Cha, mẹ, con cũng muốn đi. Con nhớ chị lắm." Vì sao mỗi mình cậu bé phải ở nhà, Tô Bảo cũng muốn đi, nếu đi thì sẽ không cần đi học, ha ha ha, Tô Bảo còn có thể đi chơi nữa.
Tính tình con trai mình thì hai vợ chồng sao không biết được?
“Không được!”
“Không thể!”
Cho nên mỗi người nói một câu, cả hai đều quyết đoán từ chối cậu bé Tô Bảo.
"Tại sao?" Tô Bảo hỏi.
"Con còn phải lên lớp, đừng có nghĩ đến chuyện xin nghỉ. Trừ khi con có thể giống chị con, khi nào con có thể đứng nhất khối thì cha mẹ sẽ cho con xin nghỉ để đến Bắc Kinh thăm chị." Vương Tú Mi liếc con trai một cái rồi đưa ra một yêu cầu không có khả năng thực hiện được.
Đúng thật là không có khả năng vì thành tích hiện tại của Tô Bảo là đứng thứ 50 toàn khối, đây là thành tích mà Tô Trà dùng biện pháp giám sát độc ác nhất để rèn luyện cho cậu bé.
Nếu muốn Tô Bảo đứng nhất toàn khối... g.i.ế.c Tô Bảo còn nhanh hơn!
Tô Thắng Dân nhìn vẻ mặt mất mát của con trai, ông giơ tay xoa cái đầu dưa của Tô Bảo, an ủi nói: "Con trai, nếu mẹ con không cho con đi theo thì cha..." sẽ mang con đi cùng.
Ngay lúc Tô Bảo cho rằng trên đời chỉ có cha là tốt nhất thì đồng chí Tô Thắng Dân cười nhe răng, lộ ra hàm răng trắng sáng lóa.
"Nếu mẹ con không cho con theo thì cha..." Ông tạm dừng một lát rồi ngay sau đó mở miệng kết thúc câu: "Cũng không còn cách nào khác."
Tô Bảo trợn tròn mắt, trái tim cậu bé lên xuống trong nháy mắt làm cậu bé chịu không nổi.
Vẻ mặt Tô Bảo tràn đầy sự ghét bỏ nhìn đồng chí Tô Thắng Dân.
Khuôn mặt đó như đang lên án: Cha, cha có phải đàn ông không?
"Tô Bảo, ánh mắt con như vậy là sao, trong nhà này mẹ con là nóc nhà, mẹ con nói gì thì cha phải nghe theo." Tô Thắng Dân nịnh nọt xong còn không quên quay qua phía vợ cười ha ha nói: "Đúng không vợ nhỉ, trong nhà mình đều do em quyết hết."
Vương Tú Mi ghét bỏ, ông chồng này có thể ngừng xum xoe một chút không được sao?
Tô Bảo: Cha, cha là một người đàn ông!
Đã là đàn ông thì phải mạnh mẽ lên, sợ vợ thì còn đâu mặt mũi đàn ông nữa?
Tô Bảo vừa ghét bỏ cha mình vừa không quên lén gắp món cải trắng mà mình không thích ăn sang một bên.
Lúc Tô Bảo đang đánh giá cha mình thì Vương Tú Mi mở miệng.
"Tô Bảo, không được kén ăn, mau ăn cải trắng cho mẹ."
Nghe thấy mẹ nhắc thì câu bé theo phản xạ ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười tươi rói rồi nói: "Vâng, mẹ, con ăn ngay đây, ăn ngay đây ạ. Con thích nhất là ăn cải trắng."
Tô Thắng Dân nhìn bộ dáng hèn mọn của đứa con trai thì mặc kệ.
Đứa con trai này, không biết học cái tính nịnh nọt này từ ai nữa...