Tô Trà không nhịn được bật cười thành tiếng, nhất là khi nhìn thoáng qua vẻ mặt một lời khó nói hết của mẹ già nhà mình, cô lại càng cười to hơn.
"Cút cút cút. Với cái thể trạng giống như nghé con này của con, cả đời này con cũng đừng mơ là sẽ mắc căn bệnh này. Còn đòi một ngày ăn tận hai mươi viên đường à, vậy thì răng con tiêu rồi. Đến lúc đó móm răng, đến vợ cũng không cưới được." Vương Tú Mi tức giận chọc trán của Tô Bảo, có một loại khí thế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cái gì gọi là chênh lệch? Cứ nhìn đây thì biết đây này. Rõ ràng là cùng sinh ra từ một cái bụng, thế nhưng sự chênh lệch giữa con trai và con gái lại lớn thế cơ chứ?
“Mẹ, con không cưới vợ đâu. Dù sao thì mẹ cũng nói, dáng vẻ của con cũng không đẹp bằng chị gái con, đoán chừng cùng không ai thèm cưới.”
Này! Thằng nhóc thối này.
Vương Tú Mi trợn tròn mắt, chuẩn bị thu thập thằng nghế con này.
Tô Bảo có kinh nghiệm phong phú, vừa thấy mẹ có dấu hiệu muốn đánh mình, Tô Bảo lập tức cười ha ha chạy đi.
----
Ngày hôm sau, nhờ những chuyện hôm qua mà Tô Trà có thể nói là một trận thành danh.
Tô Trà tính toán rất nhanh, thậm chí còn lợi hại hơn Tô Vận.
Ôi chao, trước đây ấy à, người ta sẽ chỉ nói dáng vẻ của con nhóc Tô Trà kia xinh đẹp, thế nhưng tính cách có vẻ không tốt cho lắm.
Thế nhưng hai hôm nay, hình như tính cách của cô đã thay đổi tốt hơn rồi, không còn cãi vã ầm ĩ với người khác nữa. Đi đường mà gặp ai, cô đều mỉm cười chào hỏi.
Dáng vẻ của cô đã xinh đẹp thì chớ, khi cười lên lại càng lóa mắt hơn.
Trước kia người trong thôn đều khen Tô Vận, thế nhưng nay toàn bộ hướng gió đã chuyển hết sang người Tô Trà rồi.
Trong phòng, Tô Vận và bạn thân của cô ta - Xuân Điền ngồi cùng nhau lặng lẽ thì thầm.
“Tô Vận, cậu nói xem, Tô Trà thật sự giỏi như thế ư? Hôm qua cha mình cũng đến sân đập lúa bên kia, lúc trở về còn khen Tô Trà lên tận trời, hại mình tưởng cái thôn này còn có ai cũng tên Tô Trà nữa cơ.”
"Mình không biết." Tô Vận rầu rĩ đáp.
Trong lòng cô ta không có chút hứng thú nào với đề tài này cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-19.html.]
Đáng tiếc Xuân Điền là người thần kinh thô, vốn không phát hiện ra rằng Tô Vận mất hứng. Cô ấy vẫn tiếp tục cất tiếng:
“Nhưng mà dáng vẻ của Tô Trà đúng là xinh đẹp thật. Đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng, cái miệng thì nhỏ nhắn, chúm chím. Hơn nữa làn da của cô ấy còn trắng nõn, giống như trứng gà bóc vậy.”
“Nếu mình xinh đẹp bằng một phần năm Tô Trà, không, chỉ cần ba phần thôi, thì mình đã thỏa mãn lắm rồi.”
Xuân Điền chỉ là một cô gái bình thường trong thôn, dáng vẻ không được coi là xinh đẹp, làn da cũng khá thô ráp ngả vàng, ngay cả dáng người của cô ấy cũng khá béo.
Nhắc đến gương mặt của Tô Trà, trong đôi mắt của Tô Vận cũng không kiềm chế được sự ghen tị.
Cả đời này Tô Vận chỉ được nghe người ta khen mình thông minh, thế nhưng mỗi lần nói đến diện mạo, người trong thôn cũng chỉ khen mỗi mình Tô Trà.
Rõ ràng dáng vẻ của chú hai và thím hai cũng chỉ bình thường thôi, không hiểu sao lại sinh ra Tô Trà có dáng vẻ xinh đẹp như thế được cơ chứ.
Nếu không phải cô ta đã hỏi qua mẹ cô ta là Vương Quyên, được bà ta chắc chắn rằng khi thím hai sinh Tô Trà là người trong nhà đỡ đẻ cho, không có khả năng bế nhầm, thì cô ta thậm chí còn nghi ngờ Tô Trà không phải con của chú thím hai.
Diện mạo của Tô Vận cũng điển hình cho kiểu người thanh tú, mày mặt cũng khá dễ nhìn, vốn so với người khác, cô ta cũng được coi là xinh đẹp rồi.
Thế nhưng cố tình trong nhà cô ta lại có một Tô Trà. Nếu nói Tô Vận là một đóa hoa nhỏ trắng thanh lịch, thì Tô Trà chính là một đóa hoa hồng diễm lệ, khi hai người cùng đứng một chỗ, mọi người sẽ vô thức phớt lờ đóa hoa nhỏ trắng kia mà bị hoa hồng đỏ cuốn hút.
Càng nghĩ càng tức, hơn nữa bên cạnh còn có một Xuân Điền lải nhải mãi không ngừng, trong lòng Tô Vận lại càng khó chịu thêm.
“Xuân Điền, nếu không cậu về trước đi, mình phải ôn tập. Đợi khai giảng là lên lớp mười một rồi, mình vẫn còn rất nhiều đề chưa làm xong.”
"A, được rồi." Nghe thấy Tô Vận nói vậy, Xuân Điền khẽ sửng sốt một lát rồi đứng dậy rời đi.
Chờ ra đến cửa, Xuân Điền không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng của Tô Vận, cô ấy cảm thấy, hình như khi nãy Tô Vận tức giận thì phải.
Thế nhưng vì sao Tô Vận lại tức giận nhỉ?
Là cô ấy nói sai gì ư? Đâu có đâu.
Ngay khi Xuân Điền đang nghi hoặc thì thấy một bóng người bước ra từ một căn phòng khác.
Khi vừa nhìn thấy đối phương, đôi mắt của Xuân Điền đã sáng ngời lên, cô ấy vui vẻ chào hỏi: “Tô Trà, cậu ở nhà à?”
Nghe thấy tiếng người gọi mình, Tô Trà quay đầu nhìn về phía Xuân Điền đang nở nụ cười sáng lạn, cô cũng đáp trả đối phương bằng một nụ cười.