Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 189
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:56
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà rất phối hợp, hốc mắt cô đỏ lên sau đó xoay người lấy thêm cái bánh nướng lớn từ túi của Trần Nghiễm. Bộp bộp, ông cụ lại được cho thêm hai cái bánh.
“Chú, chú ăn trước đi, đợi ăn xong rồi thì tính sau.” Vẻ mặt Tô Trà tràn đầy đồng tình, đôi mắt xinh đẹp nhìn ông ta, chờ ông ta ăn.
Ông cụ nghe Tô Trà nói, sau đó nhìn mấy cái bánh nướng to trong lòng ngực.
Như thế này nghĩa là ăn xong thì mới đưa tiền?
Ông cụ hít sâu một hơi, đành liều mạng vậy!
Kể cả nếu sáng hôm nay ông ta có ăn no rồi nhưng vì tiền, ông ta vẫn có thể ăn tiếp.
Ông cụ dùng dũng khí c.ắ.t c.ổ tay, quyết tâm cắn một ngụm bánh, mới vừa cắn được một miếng, mặt ông ta nháy mắt cứng đờ.
Cái bánh nướng to này cứng quá, lại còn khô khốc.
Ông ta muốn nhổ ra nhưng bên tai lại nghe thấy một tiếng nói thanh thúy.
“Chú ăn chậm một chút, bánh nướng còn nhiều mà, chắc chắn đủ cho chú ăn no.”
Âm thanh của thiếu nữ xấu xa vang lên làm ông ta suýt nữa bị nghẹn miếng bánh.
Khá lắm, còn sáu cái bánh “lớn” đây, không nói đến có đủ ăn hay không nhưng nếu ăn xong ông ta còn chưa bị no quá mà c.h.ế.t là còn may.
Nhưng vì tiền, ông ta phải ăn.
Sau đó Tô Trà nhìn chằm chằm ông cụ. Một cái bánh nướng lớn, hai cái bánh nướng lớn, ba cái... Lúc ăn đến cái thứ tư, ông cụ dừng động tác.
Ông ta thật sự không ăn được nữa.
“Ợ... Tôi ăn no rồi.” Ông cụ ngẩng đầu rưng rưng nước mắt nói một câu, ông ta không nhét cố được nữa rồi.
Ánh mắt Tô Trà lộ ra vẻ nghi ngờ, ông cụ vừa thấy được ánh mắt của Tô Trà thì cả người run rẩy, lập tức xua tay, động tác xua tay như đang vẽ.
“Tôi ăn no thật rồi, tôi bảo đảm là đã ăn no rồi.”
Chỉ có ông trời mới biết rất nhiều lần ông ta muốn ngừng lại nhưng cô bé này lại dùng ánh mắt ấy nhìn ông ta sau đó bắt ông ta ăn tiếp, lại ăn tiếp!
Ông ta lần đầu tiên cảm thấy ăn là một sự đau khổ.
Cái bánh bột ngô đó khô khốc, cứng ngắc, ông ta mới cắn một miếng mà răng tưởng như sắp gãy tới nơi.
“Thôi, cũng được, nhưng mà còn thừa nửa cái chưa ăn nữa cơ." Trên mặt Tô Trà lộ ra vài phần mất mát.
Ông cụ nhìn đáng thương: Thật sự, ăn không vào nữa đâu.
“Cô bé, cháu nhìn thấy đó, tôi đã ăn xong rồi, cháu xem có thể cho tôi chút tiền...”
“ Ý, chú, chú nói cái đó à, cháu cho tiền chú cũng được nhưng chúng ta phải đến đồn công an một chuyến trước đã.”
“Đồn công an!” Đi làm gì?!
Ông cụ cảnh giác nhìn ánh mắt cô bé.
“Chú đừng đừng căng thẳng. Trước kia cháu nghe thấy tuyên truyền trong thôn là nếu có khó khăn thì phải tìm công an. Về chuyện của chú thì chúng ta cần tìm công an kiểm tra trước đã. Nếu chú thực sự có khó khăn, đồng chí công an chắc chắn sẽ giúp chú.” Tô Trà vẻ mặt nghiêm túc, sau đó cô duỗi tay túm chặt ông cụ, dáng vẻ như muốn mang người đi đồn công an.
Chỗ như đồn công an ông ta sao mà đi được? Chỉ sợ lúc ấy ông ta có đi mà không có về. Ông cụ cảnh giác nhìn cô sau đó định tìm cớ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-189.html.]
“À à, tôi đột nhiên cảm thấy vẫn nên thử chờ thêm vài ngày xem sao. Nhỡ đâu một lát nữa lại tìm được người thân kia ấy chứ.”
“Như vậy sao được, chú đi một thân một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, lần sau nếu chú lại đói ba ngày, ngộ nhỡ không gặp được người tốt như cháu thì phải làm sao?"
Người tốt-Tô Trà- vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không được, hôm nay phải đến đồn công an thôi.”
Không đi cũng không được.
Lúc ông cụ muốn há mồm nói gì đó thì Trầm Trang tới.
Anh ta thấy Tô Trà đang kéo một người đàn ông thì tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, anh ta lập tức chạy nhanh đến sau đó dừng bên cạnh Tô Trà, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì đấy?"
“Không có việc gì, chú đáng thương này tới Bắc Kinh tìm người thân sau đó không tìm thấy nên chú ấy đói bụng ba ngày liền, đáng thương lắm. Tôi muốn đưa chú ấy đến đồn công an để xin giúp đỡ.” Tô Trà mở miệng giải thích nói.
Tầm mắt của Trầm Trang đảo qua ông cụ, anh ta liếc mắt một cái đã xác định được tình huống này là như thế nào.
Anh ta nhếch môi, trong mắt hiện lên ý cười.
“Được, cũng vừa lúc tôi lái xe qua đây, thuận đường thì đưa chú này đi cũng được" Trầm Trang như suy nghĩ gì liếc mắt đánh giá ông cụ một cái.
Ông cụ muốn từ chối lắm nhưng không được, cứ như thế ông ta bị lôi kéo ra ngoài sau đó bị mang lên xe.
Ngồi trên xe, ông cụ vẻ mặt căng thẳng, trong đầu ông ta đã bắt đầu suy nghĩ cách đối phó.
Ông ta đã tái phạm nhiều lần nên đương nhiên biết tình huống hiện tại nếu vào đồn công an cũng không nghiêm trọng, một là số tiền quá nhỏ, hai là nếu thái độ của ông ta thành khẩn thì hẳn là trong vòng hôm đó là có thể đi ra ngoài rồi.
Tô Trà trộm liếc ông cụ một cái, ông ta giống như cảm thấy được tầm mắt của cô nên ngẩng đầu nhìn qua.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Tô Trà nhe răng cười, mở miệng an ủi nói: “Chú ơi, chú đừng sợ, đồng chí công an đều là người tốt."
Trong lòng ông cụ muốn mắng người nhưng mà trên mặt còn phải gắng cười một cái, tình thế này bắt buộc phải cười công nghiệp: “Tôi không lo lắng.”
Đồng chí công an là người tốt, song, vấn đề là, ông ta đâu phải người tốt chứ?
“ À vâng, không lo lắng là được rồi ạ.” Tô Trà cười mỉm trả lời, cô rũ mắt, khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng, đôi mắt cô híp lại.
Trùng hợp quá, cô hình như cũng không phải người tốt gì!
Cuối cùng xe dừng ở cửa của đồn công an.
Tô Trà nhiệt tình đỡ ông cụ xuống xe, sau đó dẫn người vào bên trong.
Lúc đang đi vào thì một chú công an nhìn thấy bọn họ nên đứng dậy hỏi thăm.
“Xin chào đồng chí, có vấn đề gì sao?” Tầm mắt của đồng chí công an đảo qua bọn họ.
Tô Trà buông tay đang đỡ ông cụ ra sau đó thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, vừa rồi cô còn vẻ mặt ngoan ngoãn chỉ một thoáng đã biến thành vẻ mặt nghiêm túc.
Chỉ thấy Tô Trà mở miệng nói:
“Đồng chí công an, là như thế này, ông cụ này đang ở ga tàu hỏa để lừa đảo. Tôi cho rằng hành vi như vậy là không tốt. Đồng chí công an cần phải giáo dục lại ông ta. Còn nữa, lúc nãy ông ta ăn sáu cái bánh nướng lớn của tôi, phải bồi thường cho tôi.”
Đúng là được mở mang tầm mắt!
Trong mắt Trầm Nghiễm hiện lên kinh ngạc, ánh mắt Trầm Trang nhìn về phía Tô Trà cũng thay đổi, tên Cận Tùng khờ khạo thì càng đừng nói đến, cằm cậu ta suýt nữa thì rớt xuống dưới sàn nhà.
Người ngạc nhiên nhất phải là ông cụ, qua một lúc ông ta vẫn chưa phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra.
Cái gì? Gì? Gì đấy?