Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:52
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tô Thắng Dân, anh đợi chút nữa thì khóc, chúng ta nói chút chuyện đi."
"Có chuyện gì vậy?" Tô Thắng Dân hỏi với đôi mắt hoe đỏ.
"Chuyện là, đối với chuyện mua nhà ở Bắc Kinh, hiện tại trong tay chúng ta đã có đủ tiền. Khi nào chúng ta đến Bắc Kinh tìm người giúp coi nhà đi? Anh nghĩ thử đi không có nhà thì bất tiện lắm. Anh xem, lúc này muốn gửi đồ qua cho gái cũng không biết gửi đến chỗ nào.”
"Vợ à, em nói có lý, nhưng chuyện này chúng ta còn phải thương lượng thêm, xem khi nào có thời gian thì đi một chuyến." Tô Thắng Dân đã sớm suy nghĩ đến chuyện này, vấn đề ở chỗ ông không quen thuộc lắm với Bắc Kinh, nếu muốn mua nhà phải thật cẩn thận, nhỡ đâu bị người ta lừa thì phải làm sao?
"Được, anh mau thu xếp đi. Em ở trang trại lợn lúc nào cũng có thời gian, chỉ cần nhìn qua là được, nếu có việc gì thì cha mẹ ở nhà cũng có thể giúp được. Anh hãy nhanh chóng thu xếp ổn thỏa đội vận tải đi.”
Chuyện đội vận tải nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu xảy ra chuyện thật sự không dễ giải quyết.
Sau khi thảo luận xong về việc mua nhà, Vương Tú Mi nhìn đôi mắt lại bắt đầu đỏ hoe của Tô Thắng Dân, tặc lưỡi một tiếng rồi dứt khoát đứng dậy về phòng.
Con gái bà chỉ vừa mới đi học thôi, nếu sau này con gái kết hôn, Tô Thắng Dân sẽ không khóc ngất đi chứ?
Ngày hôm sau, trước cửa nhà họ Tô, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân đang xách đồ trên tay, vẻ mặt Tô Bảo vô cùng đáng thương mà nhìn chị mình.
“Chị, em không nỡ để chị đi.” Chị đi rồi sẽ không ai mua đồ ăn ngon cho cậu bé ăn.
"Chị cũng không nỡ rời xa em, em yên tâm đi, đến Bắc Kinh chị sẽ mua cho em hai bộ tài liệu học tập, em cũng phải cố gắng để cũng có thể đến Bắc Kinh học tập đó, biết không?"
Tô Bảo vừa nghe đến tài liệu học tập, liền mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Trà.
Không, không, không, không cần thiết, không cần phải như thế này.
Chị chỉ cần mua một số đồ ăn hoặc đồ chơi khi trở về là được, tài liệu thì không cần đâu.
"Ngoan ngoãn nghe lời, khi chị gửi tài liệu về nhất định phải làm, sau đó chị sẽ gọi điện thoại kiểm tra, nếu không làm, hậu quả có lẽ em cũng không muốn biết đâu."
Tô Trà mỉm cười nhẹ, để lộ ra vài chiếc răng trắng, khuôn mặt thoạt nhìn trông rất đáng yêu, nhưng trong mắt Tô Bảo lúc này thì thật là... khủng bố.
Tuy nhiên, cậu bé vẫn không dám phản bác.
Được rồi, chị, chị vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
Ngay khi chị vừa đi, cậu bé chính là con chim tự do, sắp được thoải mái bay lượn trên bầu trời xanh.
Tô Trà giơ tay xoa đầu Tô Bảo, sau đó cùng cha mẹ ra ga tàu.
Khi họ đến nhà ga xe lửa, Trầm Nghiễm và Cận Tùng đã đến, bên cạnh hai người cũng là người nhà đi cùng.
Ngay khi ánh mắt đầu tiên dừng trên người Trầm Nghiễm, Tô Trà đã bị hành lý của Trầm Nghiễm làm cho kinh ngạc, như vậy không phải là quá nhiều sao?
Tô Trà nhấc chân đi tới, Trầm Nghiễm còn chưa kịp nói chuyện, Lương Tố đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tô Trà.
"Tô Trà, con tới rồi, ở Bắc Kinh dì đã sắp xếp xong xuôi, khi các con tới nơi thì anh họ của Trầm Nghiễm sẽ đón các con ở ga xe lửa. Các con xuống tàu dù có đói như thế nào thì cũng đừng đi lung tung đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-187.html.]
"Còn nữa, mẹ nuôi còn chuẩn bị cho con một số thứ. Đây, những thứ này đều cho con, cái này, cái này, và cái này đều là của con hết." Lương Tố chỉ vào vài cái túi khá lớn bên cạnh Trầm Nghiễm, sau đó bà ấy lại tiếp tục nói: "Xuống xe con cứ bảo Trầm Nghiễm cầm đồ đi, ai, đúng rồi, mà Tú Mi, tại sao Tô Tra chỉ có ít đồ như vậy? Chị thấy em chuẩn bị nhiều đồ vậy mà lại không mang theo à?"
"Chuyện là, đồ nhiều quá, sợ Trà Trà xuống tàu không cầm được hết cho nên chúng em dự định đợi Trà Trà đến thì sẽ gửi bưu điện cho con bé sau, tốn một chút tiền nhưng lại tránh được rắc rối.” Vương Tú Mi mỉm cười trả lời.
Ồ, đây là một ý kiến
hay, sao ban đầu bà ấy không nghĩ ra nhỉ?
Nhưng Lương Tố cảm thấy điều đó cũng không quan trọng, dù sao Trầm Nghiễm có thể mang nó đi, một thanh niên cường tráng mà không thể mang ít đồ như vậy, sau này còn có thể làm gì nữa?!
Trầm Nghiễm mang vẻ mặt bình tĩnh đứng ở bên cạnh, cậu ta đã quá quen với sự bất công này của mẹ mình.
Dù sao cậu ta là nhặt được, Tô Trà mới là con ruột mẹ cậu.
Tô Trà nhìn thấy đống đồ lớn được chuẩn bị cho mình kia nhịn không được mà bật cười, đồ như vậy cũng nhiều quá đi.
Lúc này, Cận Tùng nghiêng người qua, cười tủm tỉm mở miệng trêu chọc: "Trầm Nghiễm, cậu có thấy buồn không?"
“Không.” Trầm Nghiễm lạnh lùng đáp.
"Thật sự không có sao, người anh em à, thật ra tôi cũng có thể hiểu cho cậu. Cậu xem, kể từ khi hai chúng ta quen biết Tô Trà, ánh sáng của chúng ta đều bị cô ấy che lấp. Ha ha ha. May mắn là sau này đại học tôi sẽ không phải chịu chung số phận với cậu nữa, tôi và Tô Trà học khác trường với nhau, nhưng cậu vẫn học cùng trường với Tô Trà nha, người anh em, tôi thực sự rất thông cảm với cậu đó!"
“Ừm, chúc mừng.” Trầm Nghiễm ngước mắt liếc nhìn Cận Tùng ngốc nghếch một cái.
Tên khốn kiếp này, ở cùng Tô Trà lâu như vậy, cậu ta còn không biết ôm đùi có ích lợi gì sao?
Ba người bọn họ, Trầm Nghiễm và Cận Tùng thì đang ở cùng nhau, trong khi Tô Trà bị người lớn ở bên kia kéo đến nói chuyện, nhìn trông thật giống như Tô Trà là người duy nhất đến Bắc Kinh, còn Trầm Nghiễm và Cận Tùng chỉ ở đây để tiễn.
Rốt cuộc, thời gian cũng đã đến.
Ba người kéo theo hành lý của họ đi vào và kiểm tra vé.
Cùng với tiếng còi tàu “tu tu”, đoàn tàu vào ga, xe lửa sơn màu xanh kiểu cũ dừng lại trước mặt họ.
Gần đến mùa tựu trường, lượng người ở nhà ga càng trở nên đông đúc hơn, ba người bọn họ lại còn phải mang theo rất nhiều đồ, vừa lên tàu đã suýt nữa bị ép thành bánh mì kẹp thịt!
Thật vất vả mới chen chúc lên được tàu và tìm được chỗ ngồi, sau khi cất gọn đồ đạc của mình ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trên tàu rất đông đúc, từng túi lớn túi nhỏ dồn vào nhau, nhìn bọn họ không khác gì đang ngồi trên máy bay chiến đấu.
"Cũng may chúng ta di chuyển nhanh, chậm một chút nữa thôi là thân thể bé nhỏ của tôi sẽ bị ép đến gầy trơ xương mất." Cận Tùng vỗ n.g.ự.c nói.
Tô Trà ngước mắt lên, tầm mắt rơi vào thân hình cao lớn cường tráng của Cận Tùng, chưa kể hai năm qua Cận Tùng đã cao hơn một chút, hiện tại cậu ta đã cao hơn một mét tám.
Thân thể này vẫn còn có thể gọi là “thân thể bé nhỏ” sao?
Sau vài phút chờ đợi, tàu đã khởi hành...