Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:48
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây không phải là lừa đảo sao, trước đây nhà họ Khương không có nhắc tới chuyện này!

Bà mối giận dữ bỏ chạy lấy người, người trong thôn nhắc đến chuyện này vẫn cảm thấy buồn cười.

Lúc này, khi Vương Tú Mi và Tô Trà trở về thôn, họ đã gặp một người nói với họ hết tất cả chuyện này.

Đối với chuyện này, Vương Tú Mi suýt nữa nổ tung, tại sao cô con gái ngoan của bà lại dính dáng đến nhà họ Khương?

Hơn nữa, không phải nhà họ Khương Khương rất vừa ý Tô Vận hay sao, tại sao hôm nay lại làm ra cái trò này?

Điều này không phải làm xấu danh tiếng của con gái bà sao?

Lúc này Tô Trà khá bình tĩnh, tất nhiên, từ đầu khi nghe mọi người kể lại chuyện đó Tô Trà suýt đứng không vững, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô đã gặp anh ta hai lần.

Nhìn qua chắc Khương Triều Dương cũng không phải là một người không đáng tin.

Bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó?

Nhìn mẹ đang tức giận, Tô Trà nhẹ nhàng an ủi:

"Mẹ, đừng nóng giận, không phải bà nội đã đuổi bà ta ra ngoài rồi sao? Hơn nữa, chuyện này có thể có hiểu lầm gì đó, con và Khương Triều Dương mới gặp nhau có hai lần, cũng không thấy anh ta đối với con…có ý kia!”

"Tốt nhất là hiểu lầm, Trà Trà, mẹ nói cho con biết, dù con có tìm đối tượng mẹ cũng không ngăn cản, chỉ cần không phải Khương Triều Dương là được, Tô Diệp rồi lại đến Tô Vận, con đừng có mà nhảy vào cái vũng bùn này."

"Mẹ, con biết rồi. Con mới bao nhiêu tuổi chứ? Nói về chuyện này vẫn còn quá sớm đó."

Hơn nữa, độc thân xinh đẹp không phải tốt sao?

Học giỏi rồi hay nghiên cứu khoa học đủ thú vị rồi à?

Một nàng tiên nhỏ như cô thì phải thật xinh đẹp.

Bên kia, bà mối cũng trở lại nhà họ Khương, điều này cũng thật là trùng hợp, bà mối vừa vào cửa đã bắt đầu oán giận cho nên không biết trong nhà còn có một Khương Triều Dương.

Bà mối không ngừng lải nhải, mẹ Khương còn chưa kịp ngắt lời, Khương Triều Dương đã nghe thấy hết tất cả.

Nghe bà mối phàn nàn, vẻ mặt của Khương Triều Dương lập tức trở nên tối sầm.

Bà mối cảm giác được áp suất không khí thấp dần, ngẩng đầu thì đã thấy Khương Triều Dương u ám đi ra khỏi phòng đi.

Vì Khương Triều Dương làm trong quân đội nên khí chất anh ta cùng mạnh mẽ, khí chất cùng cơn giận ấy lớn đến mức làm cho bà mối có hơi sợ hãi.

“Ực.” Bà mối nuốt nước miếng một cái, chậm chạp nói: “Ừm, chuyện này, dù sao chuyện này cũng không thành, tiền tôi cũng không thể hoàn lại, cứ như vậy đi, tôi đi trước. "

Bà mối không đợi mẹ Khương nói gì đã nhanh chóng chạy đi.

Lúc này mẹ Khương một mình đối mặt với khuôn mặt u ám của Khương Triều Dương, mẹ Khương cũng có chút chột dạ.

"Mẹ, trước khi làm gì mẹ có thể nói cho con biết được không? Còn nữa, con thích Tô Trà khi nào, mẹ đang muốn làm gì vậy?"

"Mẹ làm gì sao? Không phải là con vẫn luôn không muốn tìm đối tượng ư, con nói cho mẹ biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, việc tìm đối tượng cho con sao lại khó như vậy chứ?”

“Mẹ cũng không còn cách nào khác, cha con mất sớm, gia đình chúng ta chỉ có con là con trai duy nhất, mẹ cũng không biết tình huống ở trong quân đội như thế nào, con nói nếu con có mệnh hệ gì... xuống dưới làm sao mẹ có mặt mũi gặp cha con?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-185.html.]

“Mẹ, quên đi, không có chuyện gì.” Khương Triều Dương nhìn mẹ anh ta nước mắt nước mũi ròng ròng, có vài lời không thể nói ra, dù sao mẹ anh ta một mình nuôi anh ta cùng Khương Nguyệt lớn lên cũng đã không dễ dàng.

Anh ta có thể làm sao bây giờ, đây là mẹ anh ta.

Mẹ Khương khóc lóc một lúc, vốn tưởng rằng chuyện này coi như xong, nhưng buổi chiều bà ta ra ngoài một chuyến, lúc về đến nhà cũng vẫn không thấy Khương Triều Dương ra khỏi phòng.

Mãi đến giờ ăn tối vẫn không thấy con trai bà ta ra ngoài, mẹ Khương bèn vào nhà tìm thì mới biết Khương Triều Dương đã quay trở về quân đội.

Khương Triều Dương để lại một bức thư, trong bức thư chỉ có tám chữ, "Giữ gìn sức khỏe và đừng nhớ mong".

Nhìn thấy bức thư, mẹ Khương đã khóc đến mức gần như không thở nổi, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, bà ta nhất định đã không ép con trai mình đi xem mắt.

Mấy ngày sau Tô Vận mới nghe được tin tức Khương Triều Dương quay trở lại quân đội. Nghe tin Khương Triều Dương cứ như vậy rời đi, Tô Vận hoàn toàn luống cuống.

Cô ta còn chưa kết hôn với Khương Triều Dương, sao anh ta lại nhanh chóng rời đi như vậy chứ? Bây giờ cô ta biết phải làm gì đây?

Tô Vận không cam lòng, sau khi hỏi thăm một lượt thì cô ta mới biết được một tin, đó là nhà họ Khương đã nhờ một bà mối đến thôn Thanh Sơn tìm Tô Trà để làm mai.

Khi Tô Vận nghe được chuyện này, cả khuôn mặt cô ta không nhịn được trở nên dữ tợn.

Tô Trà, lại là Tô Trà.

Sau khi Tô Vận nghe xong chuyện này hận không thể lập tức đi tìm Tô Trà để tính sổ, nhưng nghĩ đến những bài học mà cô ta đã học được từ vài lần trước, Tô Vận nghiến răng nghiến lợi mà nhịn xuống.

Miễn là Khương Triều Dương chưa hẹn hò hay kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội.

Hơn nữa, không phải Tô Trà không đồng ý sao?

Nếu không thì, cô ta vẫn đang lôi kéo nhà họ Khương, chờ thêm một thời gian nữa cô ta sẽ hỏi thăm một chút về quân doanh của Khương Triều Dương, nếu anh ta không tới gặp cô ta, thì cô ta đến trụ sở chính gặp anh ta là được.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng.

Núi cam trồng ở thôn Thanh Sơn ngày càng lớn, tuy màu quả cam vẫn còn xanh nhưng quả đã rất to.

Trong khoảng thời gian này, trên mặt ông cụ đều mang theo nụ cười, còn nói đi nói lại rằng chờ Tô Trà trở về thôn phải bảo cô đi lên núi xem một chút.

Cũng thật trùng hợp, sinh nhật của ông cụ lại vào đúng ngày trước khi Tô Trà chuẩn bị lên đường đến Bắc Kinh, vì vậy Tô Thắng Dân đã đưa vợ con trở về thôn vào đúng ngày sinh nhật của ông cụ.

Hôm nay nhà ông Tô náo nhiệt hẳn lên, Tô Thắng Lợi cũng dẫn theo vợ con về, thậm chí Tô Diệp cũng về với chồng.

Sau bữa trưa vô cùng náo nhiệt, ông cụ lúc này rảnh rỗi nên trực tiếp dẫn Tô Trà lên núi.

Một già một trẻ, một trước một sau lần lượt rời đi.

Nhìn bóng lưng của ông cụ và Tô Trà, bà cụ nhịn không được mà cười rồi cằn nhằn vài câu.

Ông già này, sinh nhật mình mà lại kéo Trà Trà lên núi xem cái gì chứ?

Không phải trên đó chỉ có cây cam với trái cam xanh thôi sao? Có gì đẹp mà xem?

Ông cụ và Tô Trà bước ra khỏi nhà, trên đường đi gặp phải Đại Lâm cũng đang đi ra ngoài.

Lúc trước Đại Lâm cũng đi theo ông cụ và nhận ngọn núi ở phía bên dưới ngọn núi của ông cụ, vì vậy rừng cây của hai người ở sát bên cạnh nhau

Lúc này gặp Đại Lâm cũng đang đi lên núi nên họ thuận đường mà đi cùng nhau.

Loading...