Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:46
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người thôn Thanh Sơn tò mò, mới sáng tinh mơ, không biết nhà ai lại chọn mai mối sớm như vậy?
Sau đó, một người phát hiện ra bà mối đi tới, dừng lại trước cửa nhà ông Tô.
Nhà ông Tô... đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhà ông Tô có ba cô gái, cô gái cả là Tô Diệp đã kết hôn, cô gái thứ hai Tô Trà vừa có điều kiện vừa tài giỏi như vậy còn cần người mai mối sao?
Sau đó là cô gái thứ ba, Tô Vận, không phải sau khi ly hôn Vương Quyên đã đưa cô ta đi rồi hay sao? Nếu làm mai cho Tô Vận thì sao bà mối lại đến nhà ông Tô?
Ngay khi mọi người đang tò mò, bà mối đã bước tới gõ cửa.
"Cốc, cốc, cốc!"
"Ai vậy?"
Trong nhà, bà cụ vừa mới ngủ dậy, nghe thấy tiếng gõ cửa thì bước tới mở cửa.
Mở cửa ra, nhìn thấy người bên ngoài, bà cụ nhướng mày đánh giá đối phương vài lần rồi mới hỏi: "Bà là?"
"Ối chà, đây là nhà họ Tô phải không, thật tốt, sáng nay bà có nghe thấy tiếng chim khách kêu không? Tôi tới đây để mai mối cho cô gái của nhà bà đó." Bà mối vẫy khăn tay, cười ha hả mở miệng nói.
Mai mối?
Bà cụ không cười mà chỉ nghiêm mặt nói: "Tôi không nghe thấy tiếng chim khách kêu hay gì cả, nhưng gà trống nhà tôi cũng đã gáy được mấy lần rồi, rốt cuộc có chuyện gì, bà cứ nói thẳng đi."
"Ối chà, nhìn qua hẳn là bà đang rất tức giận, nhưng đây thực sự là chuyện tốt, nếu không chúng ta vào nhà để nói rõ hơn về chuyện này có được không?"
"Không cần, ở cửa nói chuyện là được rồi." Chuyện của Tô Vận có liên quan gì đến nhà họ Tô bọn họ đâu?
Đã hai năm kể từ khi Tô Vận ra khỏi cửa nhà này, cho đến nay cũng chưa từng trở lại, thật sự khiến người ta cảm thấy thất vọng và buồn lòng.
Bà mối thấy vẻ mặt bà cụ khá khó coi, ngượng ngùng cười nói:
"Là như thế này, tôi ở thôn bên kia được người nhà họ Khương mời tới làm bà mối, làng trên xóm dưới đều biết quả thật nhà họ Khương có điều kiện tốt nhất, gia cảnh cũng không tồi. Con trai nhà họ, Khương Triều Dương, còn làm trong quân đội, thanh niên tuấn tú lịch sự, lớn lên lại cao ráo đẹp trai, chắc chắn vô cùng xứng đôi với cô gái nhà bà."
"Tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, bản thân cô ta muốn làm là được." Bà cụ nhàn nhạt đáp.
Bà mối nghe ý tứ của bà cụ, thầm thắc mắc không phản đối chút nào sao?
Vậy được rồi, bà mối tiếp tục nói:
"Ôi, chuyện này không thể tốt hơn được nữa, tôi biết ngay bà là người lương thiện mà. Tô Trà có ở đây không? Tôi mới từ thị trấn đến, hình như không có ai trong nhà của Tô Thắng Dân cả, nếu không thì tôi cũng không dám sớm như vậy đã chạy đến đây làm phiền bà."
Tô Trà?
Nghe thấy cái tên này, bà cụ lập tức mở to mắt.
"Đợi đã, đợi một chút, bà vừa mới nói đến ai?"
“Tô Trà.” Vẻ mặt bà mối mờ mịt mà trả lời.
“Nhà họ Khương nhờ bà đến để mai mối với Tô Trà sao?” Bà cụ nói to hơn, giọng điệu thẳng thắn và nghiêm khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-184.html.]
Bà mối cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, trước ánh mắt như d.a.o của bà cụ mà gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
"Bà đang nói gì vậy, người nhà họ Khương có bệnh sao? Bọn họ đang làm chuyện gì thế? Đi đi đi, bà đi ngay cho tôi. Tô Trà của chúng tôi cần người làm mối lúc nào chứ? Con bé nhà tôi mới bao nhiêu tuổi, không nói đến chuyện hơn một tháng nữa con bé còn phải đến Bắc Kinh để học, không có ý định tìm đối tượng!” Bà cụ vừa nói vừa đuổi người ra ngoài.
Rốt cuộc là sao vậy? Đầu tiên là Tô Diệp, sau đó vài ngày trước là Tô Vận, đến hôm nay còn tới cửa làm mối cho Tô Trà?!
Quả là chàng trai “tốt”, ba cô gái nhà họ Tô bọn họ lại để cho nhà họ Khương tùy tiện chọn như vậy sao?
Anh ta nghĩ rằng anh ta đang mua bắp cải ngoài chợ à? Cứ chọn đi chọn lại rồi sau cùng muốn cái tốt nhất?
Không nói về những thứ khác, chỉ riêng việc này thôi, không có cửa đâu!
Đừng nói là bà cụ bên này, ngay cả Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nếu biết được chuyện này phỏng chừng cũng sẽ nhảy dựng lên mà chửi bới.
Bà mối còn chưa nói xong đã bị đuổi ra ngoài, bà cụ trực tiếp ném bà ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Hành động gì vậy?
Nhìn thấy cảnh bà mối bị đuổi ra, những người trong thôn sống gần đó không nhịn được cười ra tiếng.
"Cười, cười, cười, cười cái gì mà cười? Con gái nhà họ Tô nạm bằng vàng hay sao mà lại kiêu ngạo như vậy chứ? Để tôi xem xem con gái nhà họ Tô có dáng vẻ gì!"
Bà mối bị mất hết mặt mũi, đặc biệt là khi bà ta nhận thấy rằng những người trong thôn gần đó đều đang mang thái độ xem náo nhiệt, nhịn không được mà quát lên hai câu.
“Phụt!” Lại có người không nhịn được cười.
"Hừ, chắc hẳn bà vẫn chưa biết nhỉ? Tô Trà nhà họ Tô đâu chỉ là nạm bằng vàng, trước khi đến đây bà cũng chưa dò hỏi về cô bé sao?"
"Hai năm trước trong cuộc thi toán học, cô ấy đại diện cho đội tuyển quốc gia tham gia thi đấu và cầm huy chương vàng trở về."
"Không những thế cô ấy còn hướng dẫn thôn dân trồng trọt chăn nuôi, bà nhìn thử xem bây giờ thôn chúng tôi như thế nào?"
"Hơn nữa, được tiến cử vào Đại học Bắc Kinh cũng không phải là nạm vàng thì là gì."
"Chính nhờ Tô Trà, trường trung học phổ thông số 2 của thị trấn mới nhiều lần đứng đầu trong các kỳ thi như vậy."
Người trong thôn ngươi một câu ta một câu nói về những thành tích to lớn của Tô Trà.
Nhìn Tô Trà tài giỏi như vậy, người trong thôn không phải không có ý nghĩ muốn làm mối với cô, nhưng mà bọn họ cũng chưa ai dám lên tiếng.
Dù là người trong thôn nhỏ thôi nhưng bọn họ vẫn thường nghe các cụ nói rằng những người tài giỏi như vậy phải tìm môn đăng hộ đối.
Về phần Tô Trà, mấy cậu nhóc nhà bọn họ quả thật không xứng với cô.
Thử nghĩ xem, một sinh viên đại học và một anh chàng nông thôn thậm chí còn chưa học cấp ba, vài chữ cũng không biết đọc, chỉ cần đặt chung một chỗ với nhau như vậy thì đã biết thế nào là không thích hợp.
Bà mối nghe mấy tin tức này, mặt lúc đỏ lúc xanh, trong lòng đã bắt đầu mắng chửi người.
Nếu sớm biết như vậy đã hỏi rõ ràng hơn, bà ta còn tưởng con gái nhà họ Tô cũng chỉ học giỏi một chút thôi.
Ngay từ đầu bà ta vẫn cảm thấy dù có học giỏi đến đâu cũng không có vấn đề gì cả, dù sao người phụ nữ thông minh, học hành giỏi giang thì không phải đến tuổi vẫn phải kết hôn sinh con, chờ sinh con xong, họ đều ở nhà nấu cơm và chăm sóc con cái hay sao?
Nhưng dựa theo những gì vừa nghe được, bà mối không còn cảm thấy Khương Triều Dương và Tô Trà rất hợp nhau nữa, hơn nữa vừa rồi nghe bà cụ nói, không ngờ sau tất cả nhà họ Khương còn có ý định với hai cô con gái khác nhà họ Tô?