Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:44
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Triều Dương cảnh giác, bước chân đi vào cũng ngừng lại, sau đó mở miệng nói: "Mẹ, con đột nhiên nhớ có việc phải làm, cho nên không vào với mẹ được. ”

"Cháu chào dì, hẹn gặp dì khi khác ạ." Khương Triều Dương nói Vương Quyên một câu, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Khương Triều Dương, nụ cười trên mặt mẹ Khương cứng ngắc, nhưng vẫn tiến lên kéo Khương Triều Dương lại.

"Con đi đâu?" mẹ Khương nghiêm mặt lạnh lùng nói.

Nhìn bộ dạng này của mẹ mình, Khương Triều Dương có thể chắc chắn, chuyện hôm nay không đơn giản như vậy...

"Mẹ, con có việc phải làm, lát nữa mẹ tự mình về đi." Khương Triều Dương nói xong, khéo léo thoát khỏi cổ tay mẹ, lần này anh ta không cho mẹ cơ hội làm gì, lập tức sải bước rời đi nhanh chóng.

Vương Quyên thấy anh ta rời đi một cách đột ngột thì sửng sốt một lúc, sau đó bà ấy hỏi mẹ Khương, "Ừm, có chuyện gì vậy, sao lại rời đi một cách đột ngột như vậy?"

Không phải nói là tới thăm con gái bà ta sao? Sao vừa đến đã rời đi rồi?

Mẹ Khương cũng có hơi xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Vương Quyên, một lúc sau mới mở miệng trả lời:

“Ừm, Triều Dương có việc đột xuất, nếu không thì lần này coi như thôi đi, bà xem, đây là đồ ăn nhẹ cho Tô Vận ăn. Bà giúp tôi nói với Tô Vận một tiếng, chuyện này lần sau nói tiếp, tôi phải về trước đây.”

Mẹ Khương đặt đồ ăn nhẹ vào tay Vương Quyên, sau đó không đợi Vương Quyên mở miệng nói gì đã lập tức xoay người rời đi.

Thật buồn cười, Khương Triều Dương đi rồi, bà ta còn ở đây làm gì nữa.

Đối với việc Khương Triều Dương rời đi một cách đột ngột, trong lòng mẹ Khương rất tức giận, đều đã tới cửa rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi mà con trai bà ta lại lập tức rời đi như vậy.

Hơn nữa, chắc hẳn Khương Triều Dương cũng nhìn ra chuyện này có âm mưu nên mới vội vàng bỏ chạy. Lần sau đoán chừng muốn làm cho anh ta mắc mưu sẽ không còn dễ nữa.

Trong phòng, Tô Vận vẫn đang đợi, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô ta biết người nhà họ Khương đã tới, nghĩ tới việc sắp được gặp lại Khương Triều Dương, hai má Tô Vận dần dần ửng hồng.

Ngay khi Tô Vận đang xấu hổ, Vương Quyên đã quay lại.

Tô Vận ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy Vương Quyên trở lại một mình.

“Mẹ, người đâu?” Tô Vân hỏi.

"Mẹ cũng không biết, vừa rồi người đã tới cửa, nhưng đột nhiên lại nói là có chuyện gấp sau đó lập tức rời đi, con nói xem chuyện này là sao? Mà mẹ của Khương Triều Dương cũng giống như vậy, khi bà ta nhìn thấy Khương Triều Dương đi cũng tùy tiện tìm một lý do nói có việc, sau đó đưa cho mẹ hai hộp đồ ăn nhẹ rồi cũng rời đi."

Trong lòng Vương Quyên vẫn còn đang rất buồn bực, vốn dĩ nghe những gì Tô Vận nói trước đó có nghĩa là nhà họ Khương rất hài lòng với con gái bà ta, tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện này?

Nghe được những lời này của Vương Quyên, sắc mặt Tô Vận lập tức trở nên tái nhợt, trong lòng giật thót, cô ta cảm giác có điều gì đó không ổn.

Trên thực tế, hai năm qua có một số thứ đã thay đổi quá nhiều, ngay cả việc trồng trọt ở thôn Thanh Sơn cũng thay đổi.

Dựa theo ký ức của Tô Vân ở kiếp trước, việc trồng trọt vốn đã thua lỗ, nhưng bây giờ việc trồng trọt ở thôn Thanh Sơn diễn ra rất tốt.

Hơn nữa năm nay ngọn núi của ông nội cũng đã bắt đầu đơm hoa kết trái, tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng, nhưng tất cả đều khác hẳn kiếp trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-183.html.]

Như vậy, chẳng lẽ Khương Triều Dương cũng thay đổi?

Tô Vận bắt đầu trở nên vô cùng lo lắng, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

Nếu Khương Triều Dương cũng thay đổi cô ta biết phải làm sao bây giờ?

Bên kia, mẹ Khương vội vàng về đến nhà. Vừa bước vào chân vào cửa bà ta đã bắt đầu cằn nhằn.

Trong nhà lúc này chỉ có Khương Nguyệt và mẹ Khương, Khương Nguyệt sau khi nghe mẹ cằn nhằn mới biết được anh trai cô ta ngay khi cảm nhận được điều gì đó không ổn lập tức bỏ chạy.

"Nguyệt Nguyệt, con xem anh trai con không phải rất quá đáng sao, vừa tới cửa nhà người ta đã bỏ mẹ lại mà chạy đi trước. Có phải anh con đang khi dễ mẹ tay già chân yếu nên đuổi không kịp hắn? Bảo nó đi thăm người ta một chút thôi, cũng không bảo nó lên núi đao xuống chảo dầu mà nó một chút cũng không nể mặt mẹ."

"Con không biết đâu, anh trai con trước mặt bao nhiêu người nói đi là đi, mẹ lúc đó rất mất mặt."

Thấy vẻ mặt tức giận của mẹ, Khương Nguyệt không khỏi khuyên nhủ:

“Mẹ đừng nóng giận, tính tình anh cả vốn như vậy mẹ không phải cũng không biết, hơn nữa tuổi của anh con có thể đợi thêm một hai năm nữa cũng không quá muộn, nói không chừng đến lúc đó không cần mẹ nói, anh con sẽ đưa về cho mẹ một cô con dâu đó."

“Ai da, nếu vậy thì mẹ phải cám ơn trời đất.” Mẹ Khương than thở, chợt nghĩ đến cô bé mà bà ta nhìn thấy ở trên thị trấn.

Bây giờ bà ta nghĩ kỹ lại, thái độ của con trai bà ta, Khương Triều Dương, có gì đó không đúng.

Có lẽ nào... con trai bà ta đã coi trọng cô bé đó?

Nếu đúng như vậy thì bà ta phải tìm hiểu kỹ càng.

Mẹ Khương nóng lòng muốn biết chuyện là thế nào, ngày hôm sau lập tức đi tìm người hỏi thăm.

Theo những thông tin mà bà ta hỏi thăm được, Tô Trà là chị họ của Tô Vận, năm nay cô ấy cũng mười tám tuổi, so với Tô Vận thì lớn hơn một chút.

Tô Trà là sinh viên đại học đàng hoàng, cô gái nhỏ lớn lên cũng ưa nhìn, nếu Khương Triều Dương thực sự thích cô bé đó...

Khương Triều Dương không biết mẹ anh ta nghĩ gì sau lưng anh ta, anh ta chỉ nghĩ rằng chắc hẳn mẹ anh ta đã từ bỏ suy nghĩ trước đó.

Chỉ có Khương Nguyệt biết rằng mẹ cô ta thực sự đã mời một bà mối đến nhà, còn nói rằng bà ta muốn hỗ trợ giới thiệu hai người với nhau.

Khương Nguyệt cảm thấy mẹ cô ta có hơi không đáng tin.

"Chị à, chị cứ chờ tin tốt của em đi, chị cũng biết tài nói chuyện của em rồi, em bảo đảm sẽ hoàn thành chuyện này giúp chị." Miệng bà mối lừa người dối ma đã quen, cầm được tiền trên tay tự nhiên nói gì cũng dễ nghe.

Mẹ Khương cũng được dỗ cho vui vẻ, nắm lấy tay đối phương nói:

“Vậy phiền cho em rồi, em không biết đấy thôi, con trai chị cũng đã từng này tuổi, trước kia chúng ta hơn hai mươi tuổi đã sinh con đẻ cái rồi. Bây giờ cả nhà chị chỉ kêu chị là đừng lo lắng, đừng lo lắng, nhưng chuyện này khiến chị lo đến sắp c.h.ế.t rồi."

"Em biết, yên tâm, ngày mai em lập tức đi nói chuyện ngay, Triều Dương nhà chị có điều kiện tốt như vậy, chuyện này nhất định sẽ thành công." Bà mối hứa hẹn nói.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, trên con đường nhỏ hẹp, quanh co thôn Thanh Sơn xuất hiện một người phụ nữ có thân hình hơi đẫy đà, vừa đi vừa uốn uốn éo éo, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ lại ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là bà mối.

Loading...