Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-03-30 00:46:07
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xem đi, căng mắt ra mà xem đi, nếu thật sự có thể nhìn ra gì đó, vậy Tô Trà đây chịu phục cô ta.

Tô Trà thật sự không sợ người khác nói gì, dù sao thân thể này vốn là của Tô Trà mà, cô cũng có trí nhớ của Tô Trà nữa cơ mà. Còn về phần sao cô đột nhiên lại trở nên thông minh á?

Quốc gia có quy định người không được đột nhiên trở nên thông minh à?

“Tô Trà, trước kia sao không thấy em nói là em thông minh như thế. Nếu sớm biết em thông minh đến mức này, ông bà nội chúng ta chắc chắn sẽ vui mừng lắm cho mà xem. Ông nội thích nhất người thông minh có học.”

Tô Vận lại thử tính mở miệng hỏi xem sao, sau khi hỏi xong, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Tô Trà.

"Ừm, không phải nhà ta cũng có cô thông minh từ nhỏ đấy thôi, tôi đây đành phải khiêm tốn một chút chứ sao. Đều là chị em trong nhà cả, tôi cũng ngại cướp đoạt sự nổi bật của cô." Tô Trà mặt không đỏ, tim không đập, cứ thế đáp trả một câu.

Mặc kệ Tô Vận có tự bổ não hay không, thì những lời Tô Trà nói rất được lòng mọi người.

"Tốt, tốt, chuyện này Trà Trà làm đúng lắm, mọi người đều tập trung ăn cơm đi." Ông nội Tô cất tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều cúi đầu ăn cơm.

Nhìn thấy hành động của mọi người, ông nội Tô vô cùng hài lòng. Tầm mắt của ông cụ giả vờ như khẽ đảo qua chỗ của Tô Trà, sau đó thì dừng lại một lát.

Đúng như những lời Tô Vận nói, ông nội Tô quả thật rất thích những người thông minh có học.

Năm đó do điều kiện gia đình kém, đừng nói là đi học, đến tên của bản thân ông cụ còn không biết viết.

Thế nên bản thân mình không được học hành, ông ấy lại muốn cho tất cả đám trẻ trong nhà đi học.

Đáng tiếc ông nội Tô sinh ra ba đứa con trai, vốn định thắt lưng buộc bụng nuôi con học hành, ai ngờ lại vướng phải đợt hủy kì thi đại học năm đó, cho nên chuyện này cứ chậm trễ như thế.

Chờ đến khi kì thi đại học được khôi phục, ba đứa con của ông cụ đều kết hôn sinh con, có gia đình riêng cả rồi. Thế nên mục tiêu bồi dưỡng của ông cụ bèn chuyển lên người mấy đứa cháu.

Trong nhà có bốn đứa cháu nhỏ, bây giờ ngoại trừ Tô Bảo đang học tiểu học và Tô Diệp không thi đỗ cấp ba, chỉ mới học hết cấp hai ra, Tô Trà và Tô Vận đều là học sinh cấp ba.

Hơn nữa cả hai đều đang học lớp mười một, chỉ thêm hai năm nữa thôi, nếu bọn nhỏ cố gắng, nhà họ Tô của ông cụ có lẽ sẽ có hai sinh viên đại học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-18.html.]

Trong thôn, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ có hai ba sinh viên đại học, cao đẳng, nếu nhà họ lập tức xuất hiện hai sinh viên, vậy thì vô cùng nổi bật rồi còn gì.

Nghĩ thế, ánh mắt mà ông nội Tô nhìn Tô Trà vô thức mềm mại thêm vài phần.

Lén nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của ông nội Tô đối với Tô Trà, Tô Vận vô thức siết chặt chiếc đũa trong tay, khớp xương của cô ta trắng bệch, có thể thấy cô ta dùng rất nhiều sức.

Rõ ràng dựa vào ưu thế của đời trước, năm tám tuổi, cô ta cứu được ông nội Tô bị té ngã gãy chân ở trong núi, sau đó trong phương diện học tập cũng trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia đình.

Lúc này Tô Trà lại xuất hiện, hình như lực chú ý của ông nội Tô đã bị dời đi một chút rồi.

Điều này khiến cho lòng Tô Vận vô cùng khó chịu, cô ta cảm thấy những thứ vốn thuộc về mình bây giờ lại bị cướp đoạt.

Có thứ gì đó dường như đang lén thay đổi, mà Tô Vận lại cảm thấy mình bất lực không làm được gì.

Đợi ăn cơm tối xong, Vương Tú Mi lại moi vài viên kẹo đưa cho Tô Trà, lúc đưa còn cố ý dặn dò: “Đừng có cho cha con nữa, một người đàn ông lớn như cha con còn ăn kẹo cái gì. Có nghe thấy lời mẹ nói không?”

"Con nghe rồi ạ, con nghe rồi ạ." Tô Trà mềm mại trả lời.

Tô Bảo ngồi cạnh nhìn thấy mấy viên kẹo trong tay chị gái thì liều mạng nuốt nước bọt, thế nhưng lại nhịn xuống không chìa tay xin chị, mà quay đầu nhìn về phía Vương Tú Mi đòi ăn kẹo.

“Mẹ, con cũng muốn ăn kẹo.”

Nhìn thấy con trai thèm nhỏ dãi, Vương Tú Mi đưa một viên kẹo cho cậu bé: “Đây, cho con viên cuối cùng đấy. Cơ thể của chị gái con không khỏe, phải ăn kẹo, nếu con mà ăn hết là chị gái con không còn gì ăn nữa đâu.”

"Vâng ạ." Tô Bảo nhận lấy viên kẹo, vội vàng bóc vỏ ra nhét vào miệng mình. Sau đó cậu bé nhìn chị gái với vẻ mặt hâm mộ: “Chị, em hâm mộ chị vô cùng.”

"Hả? Có phải con hâm mộ chị gái con thông minh không? Nếu con cũng muốn được thông minh như chị gái con, con nên chăm chỉ học tập. Con xem chuyện hôm nay mà chị con làm đi, người trong cái thôn này có ai mà không khen con bé một câu đâu." Vương Tú Mi lấy chuyện hôm nay ra để giáo dục Tô Bảo.

Kết quả, Tô Bảo vừa mở miệng đã phá vỡ ảo tưởng của Vương Tú Mi.

"Không, không, không ạ. Con hâm mộ chị gái bị căn bệnh có thể được ăn kẹo cơ mà." Gương mặt Tô Bảo hiện rõ vẻ sùng bái, cậu bé cười ha ha cất tiếng: “Nếu con cũng bị căn bệnh này thì tốt quá, đến lúc đó con phải ăn mười viên, không, hai mươi viên kẹo.”

Loading...