Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:36
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có thể hôm nay anh hai mình về, Tiểu Vận, cậu chưa gặp anh hai mình đúng không? Chút nữa tiện gặp luôn, tớ nói nè, anh hai tớ rất nghiêm khắc, cả ngày chỉ có một vẻ mặt, trông hung dữ lắm.”

“Làm gì đến nỗi ấy chứ, Nguyệt Nguyệt tính tình cậu tốt thế này, tính cách anh Khương nhất định cũng rất tốt. ” Lúc nói ra hai chữ “anh Khương”, mặt Tô Vận cũng hơi đỏ lên , đột nhiên trong đầu nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau ở đời trước.

Khi ấy, Khương Triều Dương mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp.

Đời trước Tô Vận chỉ thấy Khương Triều Dương vừa cao lớn vừa thô kệch, giờ nhớ lại mới thấy người ta là vừa to cao vừa anh tuấn mới đúng.

Ở thời này, con trai chỉ cao khoảng tầm một mét bảy, Khương Triều Dương cao một mét tám đúng là rất thu hút ánh nhìn.

Hơn nữa nghề nghiệp của Khương Triều Dương còn có phụ cấp nữa.

Đẹp trai, nghề nghiệp cũng tốt, người âm thầm chấm Khương Triều Dương chắc cũng không ít.

Mặc dù hai năm gần đây có một số tin đồn, cái gì mà Khương Triều Dương khắc vợ, nhưng giờ thời thế khác rồi, mặc dù người lớn trong nhà vẫn còn quan niệm cổ hủ tư tưởng cũ, nhưng người trẻ thì không kiêng kị nhiều như thế, hai năm này cũng không phải không có người có ý với nhà họ Khương.

Tiếc là Khương Triều Dương không có ở nhà, nên việc này cũng trì hoãn mãi.

Gần đây mẹ Khương vừa ý Tô Vận nhất, mấy cô con gái của mấy nhà đến ngỏ ý đều không bằng Tô Vận.

Tô Vận trông thanh tú, tính tình lại dịu dàng độ lượng, lại có nhà trên thị trấn, lại còn là sinh viên.

Cô gái như thế ở cái thôn này đúng là hiếm có khó tìm.

Cuối cùng, mẹ Khương cũng không nhịn được, nói vọng vào phòng.

“Tiểu Vận ơi, trưa nay cháu ở lại ăn cơm luôn nhé? Vừa hay trưa nay anh trai Nguyệt Nguyệt cũng về, cô mua ít thịt, cháu cũng sang chơi rồi, hay ở lại ăn cơm luôn .”

Tô Vận trong phòng nghe mẹ Khương nói vậy thì nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.

“Dì ơi, dì định làm cơm ạ? Để cháu phụ dì, cháu ở lại ăn cơm mà không làm gì cũng ngại ạ.” Tô Vận nói một cách tự nhiên.

“Không cần đâu, làm sao để cháu vào bếp được chứ.” Mẹ Khương từ chối

“Không sao đâu dì, cháu ở nhà làm nhiều cũng quen rồi ạ.” Lời này là Tô Vận nói dối.

Đời trước Tô Vận thật sự từng làm không ít việc, nhưng đời này nói cô ta “mười ngón tay không chạm đến nước mùa xuân” cũng không ngoa.

Trước đây Tô Vận được ông bà cưng chiều nên không phải làm việc nhà, sau này Vương Quyên ly hôn mang theo Tô Vận rời khỏi nhà cũng không để cô ta phải làm việc nhà, mọi việc trong nhà đều là do Vương Quyên làm.

Tô Vận nói như vậy là vì cô ta biết bà mẹ chồng này thích con dâu hiểu chuyện, nhanh nhẹn biết làm việc nhà.

Tô Vận theo mẹ Khương vào nhà bếp, Khương Nguyệt ở trong phòng chờ một lúc mà không thấy Tô Vận quay lại, ra ngoài tìm mới thấy Tô Vận đang ở trong nhà bếp.

Dù sao cũng mười mấy năm không làm việc nhà rồi, mới đầu Tô Vận hơi lóng ngóng, nhưng về sau thì ngày càng thành thục.

Mẹ Khương đã quan sát được tất cả, nhìn động tác nấu bếp từ lóng ngóng đến thuần thục của Tô Vận, mẹ Khương cũng thấy hơi kỳ lạ.

Nửa tiếng sau, cơm đã nấu xong, đồ ăn cũng đã bày biện cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-179.html.]

Cả nhà họ Khương với Tô Vận ngồi đợi, đến gần hai giờ chiều vẫn chưa thấy Khương Triều Dương về, mẹ Khương cũng chẳng còn cách nào khác chỉ có thể để mọi người ăn cơm trước.

Vốn mẹ Khương còn thấy hơi tiếc, nghĩ Tô Vận ăn xong phải về luôn, không ngờ ăn cơm xong Tô Vận lại cùng Khương Nguyệt về phòng , hai cô gái không biết nói cái gì, mà nói lâu như vậy.

Ở bên khác, trong thị trấn.

Trên đường, chàng trai mặc quân phục, tay xách đồ đạc, ngước mắt, ánh mắt lướt qua từng ngôi nh.

Sau đó, anh dừng trước cửa một cái sân nhỏ.

“Cốc cốc cốc!” Anh gõ cửa

Chưa bao lâu đã có người ra mở cửa , một người đàn ông ăn mặc bình thường từ trong nhà bước ra.

Sau khi nhìn thấy người ngoài cửa, khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông hiện lên nụ cười.

“Triều Dương, cậu về rồi đấy à? Vào nhà đi, vào đi, vào trong ngồi, chúng ta cũng phải mấy năm rồi chưa gặp nhau ấy nhỉ? Nghe nói lần trước cậu cũng về mà lại chẳng qua thăm tôi, tôi còn tưởng câu quên thằng anh em này rồi chứ.”

“Làm sao mà không nhớ được, không phải lần này em đến thăm anh rồi sao? Chị dâu với Đậu Đậu có nhà không? Em có mua ít kẹo làm quà cho nó.” Khuôn mặt Khương Triều Dương cũng hiện lên ý cười.

Người đàn ông nghe Khương Triều Dương nói vậy thì sắc mặt cứng lại, xong lại làm như không có gì nói: “Cái gì cơ, tôi với chị dâu cậu ly hôn rồi, mới ly hồn đầu năm nay, đứa nhỏ tôi đưa về ở với mẹ nó rồi, lão già như tôi ban ngày còn phải đi làm, không có thời gian chăm sóc nó nên đưa cho mẹ nó chăm rồi.”

“Sao lại như vậy, chị dâu…”

“Hầy, do tôi không tốt, tôi không có bản lĩnh, giải ngũ rồi cũng chẳng kiếm được tiền, vợ tôi theo tôi, cũng chịu khổ nhiều, nên mới… cậu hiểu mà.” Người đàn ông khổ tâm nói.

Anh ta và Khương Triều Dương là chiến hữu, từ khi giải ngũ về quê, cuộc sống ngày càng khó khăn, trong nhà nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi gì, hết chuyện mẹ chồng nàng dâu lại đến chuyện vợ chồng, còn chuyện con cái, nhiều chuyện quá nên thành ra mệt mỏi.

Mâu thuẫn ngày càng nhiều nên chẳng thể sống với nhau được nữa.

Nhưng hôm nay gặp được Khương Triều Dương anh ta rất vui vẻ, muốn uống một chầu với Khương Triều Dương

Hai người mấy năm rồi chưa gặp, uống xong đã đến bốn giờ chiều, gần năm giờ Khương Triều Dương mới rời khỏi đó.

Ở trong thôn, Tô Vận đã đợi cả một ngày, trước khi ra khỏi nhà còn trang điểm tỉ mỉ, thấy trời cũng sắp tối rồi mà Khương Triều Dương còn chưa về.

Lúc này Tô Vận không thể không về được nữa rồi, dù sao thì ở thêm nữa cũng không thích hợp.

Mẹ Khương nhiệt tình tiễn Tô Vận ra cổng, cầm tay Tô Vận, cười nói: “ Tiểu Vận à, mấy hôm nữa dì sang nhà bàn chuyện với mẹ con, con cứ ở nhà đợi tin dì đi.”

“Dì ơi, con về trước đây ạ.” Tô Vận đỏ mặt, ngại ngùng, đáp lại một câu rồi rời đi.

Trưa nay, mẹ Khương đã úp mở nói đến chuyện xem mắt, Tô Vận bảo chuyện này phải về hỏi ý kiến của mẹ đã, nghe Tô Vận nói vậy mẹ Khương càng vừa ý hơn, nghĩ rằng Tô Vận đúng là một cô gái vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời.

Trên đường trở về, Tô Vận không nhịn được ngâm nga.

Tất cả đều đi theo kế hoạch của cô ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau đó cô ta có thể xem mắt với Khương Triều Dương.

Lần này cô ta sẽ không ghét Khương Triều Dương nữa, cô ta sẽ sống hạnh phúc bên anh ta, cho Khương Triều Dương những ngày tháng gia đình đầm ấm hạnh phúc bên vợ con, sống thật bình yên hạnh phúc.

Loading...