Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:03
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng dù sao đi nữa thì Vương Quyên vẫn hơi thất vọng.
Tô Vận kNhưng dù sao đi nữa thì Vương Quyên vẫn hơi thất vọng.
Tô Vận không thi đậu đại học nhưng Tô Trà lại được tiến cử đi học, như thế Vương Quyên không phải là lại kém so với Vương Tú Mi?
Hai người vốn dĩ ở cùng một thôn, năm đó bà ấy gả cho Tô Thắng Hoa còn Vương Tú Mi gả cho Tô Thắng Dân.
Tô Thắng Hoa vừa thành thật lại vừa có năng lực còn Tô Thắng Dân vừa gian dối vừa nhiều thủ đoạn. Nếu so về việc lấy chồng thì Vương Quyên thắng.
Sau đó Tô Vận thông minh nên được người trong thôn khen ngợi, Vương Quyên lại thắng.
Đáng tiếc, tình thế thay đổi, hiện tại Tô Trà nổi bật hơn Tô Vận, sau đó bà ấy ly hôn cùng Tô Thắng Hoa nên lại thua.
Vốn dĩ, về chuyện Tô Trà được tiến cử đi học, Vương Quyên cảm thấy nếu Tô Vận thi vào một trường đại học thì ít nhất chênh lệch cũng không lớn lắm.
Hiện giờ lại xem Tô Vận như thế này làm Vương Quyên nghĩ là không trông cậy gì được.
Tô Vận liếc mắt đã hiểu rõ mẹ mình nên sắc mặt cô ta càng thêm âm u.
“Mẹ, biểu tình đó của mẹ là sao? Con không thi đỗ đại học làm mẹ thất vọng lắm sao? Có phải mẹ cũng cảm thấy con ngu dốt hay không? Có phải mẹ thấy con kém Tô Trà hay không? Mẹ, bây giờ mẹ đã quên là hiện tại mẹ có thể ở lại thị trấn là nhờ ai sao?"
“Còn nữa, mẹ, có phải mẹ tới phòng con để lấy tiền không,? Con đã nói bao nhiêu lần với mẹ là đừng đưa tiền cho cậu rồi mà? Sao mẹ không nghe con?”
Nhắc tới chuyện nhà mẹ đẻ khiến Vương Quyên phải biện minh.
“Tô Vận à, con không thể vong ân phụ nghĩa như vậy, lúc trước mẹ ly hôn cùng cha con thì hai người cậu của con chống lưng cho mẹ, hiện tại cuộc sống của chúng ta tốt hơn rồi, có tiền thì hỗ trợ hai cậu của con có làm sao đâu?"
“Mẹ giúp đỡ, mẹ trộm cho các cậu bao nhiêu tiền con không tính đến nhưng lúc trước các cậu định giúp mẹ á? Đấy là bán mẹ đi mà mẹ còn hỗ trợ người ta đếm tiền."
“Không phải, các cậu của con không phải người như vậy đâu.” Vương Quyên không tin, bà ấy trộm liếc Tô Vận một cái, mở miệng nói: "Tô Vận, sắp tới cậu của con định xây thêm tầng trên nền nhà cũ, con xem có thể..."
“Không thể.” Tô Vận không đợi Vương Quyên nói hết câu đã từ chối quyết đoán.
Xây thêm tầng, cậu thật đúng bạo dạn lắm.
Cậu bám Vương Quyên hút m.á.u nhiều năm như vậy còn chưa đủ, hiện tại còn muốn xây thêm nhà tầng?
Sao không ở trên trời luôn ấy?
“Tô Vận, cậu của con mượn..."
“Mượn, vậy lúc nào thì trả?” Sợ là cũng không định trả đúng không?!
Tiền không phải là do gió thổi tới để bắt, lúc trước Vương Quyên trộm cho tiền thì cô ta còn mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng nếu là xây thêm tầng thì không có cửa đâu.
Thời gian từng ngày qua đi, điểm thi đại học cũng dần dần được hé lộ.
Thành tích của ba người Tô Trà,Trầm Nghiễm và Cận Tùng sẽ không ghi vào xếp hạng, nhưng vẫn được thông báo cá nhân.
Tối hôm qua Trầm Nghiễm nôn nóng gọi điện thoại hỏi điểm của mình nhưng lúc ấy người hỏi điểm nhiều quá nên cậu ta gọi vài lần mới được tiếp điện thoại.
Nhưng tầm mắt Trầm Nghiễm hướng sang bên cạnh nhìn chỉ thấy người nào đó đang cầm một quyển sách để đọc, giống như không thèm quan tâm đến điểm số chút nào.
“Tô Trà, cậu đã gọi điện tra xét điểm thi chưa? Cậu cũng quan tâm một chút đi, tuy rằng đã được tiến cử đi học nhưng mà nếu đã thi đại học thì vẫn phải quan tâm đến điểm số chứ."
“ Ầy, chuyện đấy không vội, thi cũng thi xong rồi thì điểm cũng không chạy mất được đâu.” Tô Trà bình tĩnh đáp lại, cô không thèm cho Trầm Nghiễm một ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc đọc sách.
“Điểm của Cận Tùng cũng đã có rồi, so với bình thường còn cao hơn. Đúng rồi, chúng ta đến trước khai giảng vài ngày được không?” Trầm Nghiễm lại hỏi.
“ Ừ, đi đến trước hai ba ngày là được.” Tô Trà trả lời rồi lại tiếp tục đọc sách.
“Nè, cậu liếc mắt nhìn tôi một cái có được không?"
“Không thể.” Tô Trà quyết đoán cự tuyệt.
Cậu ta làm sao đẹp bằng sách được?
Xung quanh đều dần dần có điểm thi, thành phố Bắc Kinh cũng có người để ý đến chuyện này.
Người đầu tiên chính là Cốc Ích, ông ta chú ý Tô Trà đã hai năm nên dĩ nhiên là biết việc Tô Trà được tiến cử đi học. Nhưng nếu cô cũng tham gia thi đại học thì ông ta cũng rất quan tâm.
Một người nữa là Chương Hạc Chi, mấy năm nay Chương Hạc Chi tuy không nói gì nhưng sự chú ý của ông ta với Tô Trà không hề ít hơn so với Cốc Ích.
Đối với hạt giống tốt như thế, Chương Hạc Chi thậm chí đang âm thầm chuẩn bị lừa gạt người đến chỗ ông ta.
Thêm một người nữa là Vương Quốc Quân.
Cuối cùng thì điểm của Tô Trà cũng đã có.
Cốc Ích và Chương Hạc Chi gần như biết tin tức cùng một lúc, điểm của Tô Trà chỉ kém tổng điểm các môn tám điểm. Hơn nữa cô thi khối khoa học tự nhiên, điểm của Tô Trà còn cao hơn bảy điểm so với thủ khoa năm nay.
Chậc chậc chậc, tài năng này, cái đầu này rốt cuộc ăn gì mà giỏi thế?
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên.
Lúc này, Cốc Ích vừa mới tắt điện thoại thì nghe thấy tiếng nên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
“Vào đi.”
Chương Hạc Chi đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa nói:
“Ông nghe được tin tức gì chưa, điểm của Tô Trà còn cao hơn bảy điểm so với thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm nay đấy. Tiếc quá, Tô Trà nhận lời tiến cử đi học nên không thể ghi điểm vào bảng xếp hạng, nếu không thủ khoa năm nay là Tô Trà chứ còn ai nữa."
“Ha ha ha, đúng rồi còn gì, ông xem đứa nhỏ này thông minh thật đấy. À phải rồi, lúc trước Tô Trà yêu cầu một ít vật liệu nhưng tôi không biết để làm gì, nghe nói là đứa nhỏ đó làm hai năm rồi.” Cốc Ích nói.
Cốc Ích rất tò mò về những thứ Tô Trà mua đi bán lại, Tô Trà đã làm việc này được khoảng hai năm, tục ngữ có nói, những thứ càng không có tin tức, đợi đến khi nó xuất hiện sẽ càng tạo ra tiếng vang lớn hơn.
“Tôi cũng nghe thấy vậy, Tô Trà mua không ít đồ. Tôi cũng không biết cụ thể tình huống như thế nào." Chương Hạc Chi vừa nhắc tới chuyện này thì tươi cười đầy mặt.
Làm nghiên cứu khoa học ấy mà, nghiên cứu một năm, hai năm cũng không coi là lâu.
Dù sao có vài hạng mục sau khi thành lập, bắt đầu nghiên cứu thì thời gian ngắn có thể là một,hai năm, thời gian dài cũng phải mười mấy, hai mươi năm, thậm chí là trên trăm năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-175.html.]
Mỗi một thế hệ lại tiếp tục nghiên cứu vậy mà cũng không nhất định có thể thành công.
Nhưng là nghiên cứu nên phải không ngừng kiên trì mới có khả năng thành công được!hông thi đậu đại học nhưng Tô Trà lại được tiến cử đi học, như thế Vương Quyên không phải là lại kém so với Vương Tú Mi?
Hai người vốn dĩ ở cùng một thôn, năm đó bà ấy gả cho Tô Thắng Hoa còn Vương Tú Mi gả cho Tô Thắng Dân.
Tô Thắng Hoa vừa thành thật lại vừa có năng lực còn Tô Thắng Dân vừa gian dối vừa nhiều thủ đoạn. Nếu so về việc lấy chồng thì Vương Quyên thắng.
Sau đó Tô Vận thông minh nên được người trong thôn khen ngợi, Vương Quyên lại thắng.
Đáng tiếc, tình thế thay đổi, hiện tại Tô Trà nổi bật hơn Tô Vận, sau đó bà ấy ly hôn cùng Tô Thắng Hoa nên lại thua.
Vốn dĩ, về chuyện Tô Trà được tiến cử đi học, Vương Quyên cảm thấy nếu Tô Vận thi vào một trường đại học thì ít nhất chênh lệch cũng không lớn lắm.
Hiện giờ lại xem Tô Vận như thế này làm Vương Quyên nghĩ là không trông cậy gì được.
Tô Vận liếc mắt đã hiểu rõ mẹ mình nên sắc mặt cô ta càng thêm âm u.
“Mẹ, biểu tình đó của mẹ là sao? Con không thi đỗ đại học làm mẹ thất vọng lắm sao? Có phải mẹ cũng cảm thấy con ngu dốt hay không? Có phải mẹ thấy con kém Tô Trà hay không? Mẹ, bây giờ mẹ đã quên là hiện tại mẹ có thể ở lại thị trấn là nhờ ai sao?"
“Còn nữa, mẹ, có phải mẹ tới phòng con để lấy tiền không,? Con đã nói bao nhiêu lần với mẹ là đừng đưa tiền cho cậu rồi mà? Sao mẹ không nghe con?”
Nhắc tới chuyện nhà mẹ đẻ khiến Vương Quyên phải biện minh.
“Tô Vận à, con không thể vong ân phụ nghĩa như vậy, lúc trước mẹ ly hôn cùng cha con thì hai người cậu của con chống lưng cho mẹ, hiện tại cuộc sống của chúng ta tốt hơn rồi, có tiền thì hỗ trợ hai cậu của con có làm sao đâu?"
“Mẹ giúp đỡ, mẹ trộm cho các cậu bao nhiêu tiền con không tính đến nhưng lúc trước các cậu định giúp mẹ á? Đấy là bán mẹ đi mà mẹ còn hỗ trợ người ta đếm tiền."
“Không phải, các cậu của con không phải người như vậy đâu.” Vương Quyên không tin, bà ấy trộm liếc Tô Vận một cái, mở miệng nói: "Tô Vận, sắp tới cậu của con định xây thêm tầng trên nền nhà cũ, con xem có thể..."
“Không thể.” Tô Vận không đợi Vương Quyên nói hết câu đã từ chối quyết đoán.
Xây thêm tầng, cậu thật đúng bạo dạn lắm.
Cậu bám Vương Quyên hút m.á.u nhiều năm như vậy còn chưa đủ, hiện tại còn muốn xây thêm nhà tầng?
Sao không ở trên trời luôn ấy?
“Tô Vận, cậu của con mượn..."
“Mượn, vậy lúc nào thì trả?” Sợ là cũng không định trả đúng không?!
Tiền không phải là do gió thổi tới để bắt, lúc trước Vương Quyên trộm cho tiền thì cô ta còn mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng nếu là xây thêm tầng thì không có cửa đâu.
Thời gian từng ngày qua đi, điểm thi đại học cũng dần dần được hé lộ.
Thành tích của ba người Tô Trà,Trầm Nghiễm và Cận Tùng sẽ không ghi vào xếp hạng, nhưng vẫn được thông báo cá nhân.
Tối hôm qua Trầm Nghiễm nôn nóng gọi điện thoại hỏi điểm của mình nhưng lúc ấy người hỏi điểm nhiều quá nên cậu ta gọi vài lần mới được tiếp điện thoại.
Nhưng tầm mắt Trầm Nghiễm hướng sang bên cạnh nhìn chỉ thấy người nào đó đang cầm một quyển sách để đọc, giống như không thèm quan tâm đến điểm số chút nào.
“Tô Trà, cậu đã gọi điện tra xét điểm thi chưa? Cậu cũng quan tâm một chút đi, tuy rằng đã được tiến cử đi học nhưng mà nếu đã thi đại học thì vẫn phải quan tâm đến điểm số chứ."
“ Ầy, chuyện đấy không vội, thi cũng thi xong rồi thì điểm cũng không chạy mất được đâu.” Tô Trà bình tĩnh đáp lại, cô không thèm cho Trầm Nghiễm một ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc đọc sách.
“Điểm của Cận Tùng cũng đã có rồi, so với bình thường còn cao hơn. Đúng rồi, chúng ta đến trước khai giảng vài ngày được không?” Trầm Nghiễm lại hỏi.
“ Ừ, đi đến trước hai ba ngày là được.” Tô Trà trả lời rồi lại tiếp tục đọc sách.
“Nè, cậu liếc mắt nhìn tôi một cái có được không?"
“Không thể.” Tô Trà quyết đoán cự tuyệt.
Cậu ta làm sao đẹp bằng sách được?
Xung quanh đều dần dần có điểm thi, thành phố Bắc Kinh cũng có người để ý đến chuyện này.
Người đầu tiên chính là Cốc Ích, ông ta chú ý Tô Trà đã hai năm nên dĩ nhiên là biết việc Tô Trà được tiến cử đi học. Nhưng nếu cô cũng tham gia thi đại học thì ông ta cũng rất quan tâm.
Một người nữa là Chương Hạc Chi, mấy năm nay Chương Hạc Chi tuy không nói gì nhưng sự chú ý của ông ta với Tô Trà không hề ít hơn so với Cốc Ích.
Đối với hạt giống tốt như thế, Chương Hạc Chi thậm chí đang âm thầm chuẩn bị lừa gạt người đến chỗ ông ta.
Thêm một người nữa là Vương Quốc Quân.
Cuối cùng thì điểm của Tô Trà cũng đã có.
Cốc Ích và Chương Hạc Chi gần như biết tin tức cùng một lúc, điểm của Tô Trà chỉ kém tổng điểm các môn tám điểm. Hơn nữa cô thi khối khoa học tự nhiên, điểm của Tô Trà còn cao hơn bảy điểm so với thủ khoa năm nay.
Chậc chậc chậc, tài năng này, cái đầu này rốt cuộc ăn gì mà giỏi thế?
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên.
Lúc này, Cốc Ích vừa mới tắt điện thoại thì nghe thấy tiếng nên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
“Vào đi.”
Chương Hạc Chi đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa nói:
“Ông nghe được tin tức gì chưa, điểm của Tô Trà còn cao hơn bảy điểm so với thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm nay đấy. Tiếc quá, Tô Trà nhận lời tiến cử đi học nên không thể ghi điểm vào bảng xếp hạng, nếu không thủ khoa năm nay là Tô Trà chứ còn ai nữa."
“Ha ha ha, đúng rồi còn gì, ông xem đứa nhỏ này thông minh thật đấy. À phải rồi, lúc trước Tô Trà yêu cầu một ít vật liệu nhưng tôi không biết để làm gì, nghe nói là đứa nhỏ đó làm hai năm rồi.” Cốc Ích nói.
Cốc Ích rất tò mò về những thứ Tô Trà mua đi bán lại, Tô Trà đã làm việc này được khoảng hai năm, tục ngữ có nói, những thứ càng không có tin tức, đợi đến khi nó xuất hiện sẽ càng tạo ra tiếng vang lớn hơn.
“Tôi cũng nghe thấy vậy, Tô Trà mua không ít đồ. Tôi cũng không biết cụ thể tình huống như thế nào." Chương Hạc Chi vừa nhắc tới chuyện này thì tươi cười đầy mặt.
Làm nghiên cứu khoa học ấy mà, nghiên cứu một năm, hai năm cũng không coi là lâu.
Dù sao có vài hạng mục sau khi thành lập, bắt đầu nghiên cứu thì thời gian ngắn có thể là một,hai năm, thời gian dài cũng phải mười mấy, hai mươi năm, thậm chí là trên trăm năm.
Mỗi một thế hệ lại tiếp tục nghiên cứu vậy mà cũng không nhất định có thể thành công.
Nhưng là nghiên cứu nên phải không ngừng kiên trì mới có khả năng thành công được!