Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:01
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí bữa ăn vô cùng náo nhiệt, Tô Trà ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, Trầm Nghiễm và Cận Tùng mỗi người một bên ngồi cạnh cô, nhìn qua như hai thần giữ cửa.
Ba người quen ngồi cạnh nhau, như vậy tiện nói chuyện hơn.
Nhưng người lớn của ba gia đình lúc nhìn thấy cảnh này thì cảm giác hơi...lạ?!
Nếu như nói là đang yêu đương thì họ đều biết là không phải, chủ yếu là ba đứa trẻ này đứa nào cũng thiếu tinh tế.
Đầu tiên là Tô Trà chỉ coi hai người còn lại là trẻ con.
Trong lòng Trầm Nghiễm chỉ có học tập?
Cận Tùng thì lại thiếu kinh nghiệm.
Quan hệ của ba người tốt thì không cần phải bàn, nhưng sao ba đứa lại không để bụng chút nào vậy?
Nhà họ Cận rất muốn có một cô con dâu như Tô Trà nhưng không biết làm gì hơn vì con trai của họ ngu ngơ ngờ nghệch quá, cho nên người lớn cũng không có cách nào.
“Khụ khụ, Tô Trà, có phải cháu định đi Bắc Kinh học đại học không? Vừa lúc Trầm Nghiễm cũng đi Bắc Kinh, đến lúc đó coi Trầm Nghiễm như anh trai chăm sóc cháu một chút nhé.” Trong lúc Lương Tố nói thì bà ấy vẫn luôn trộm để ý sắc mặt của Tô Trà, kỳ thật bà ấy hơi căng thẳng.
Mấy ngày trước chuyện bà ấy nhận chị em kết nghĩa cùng Vương Tú Mi, khi đó mấy đứa vẫn còn đang thi cho nên Lương Tố và Vương Tú Mi cân nhắc chờ thi xong mới thông báo.
Hiện tại là một cơ hội tốt.
Nhưng Tô Trà không chú ý đến điểm đó, cô để ý chuyện... từ khi nào Trầm Nghiễm thành anh của cô rồi?
Tô Trà cảm thấy dựa theo tuổi của cô đời trước, nếu bắt cô phải gọi một đứa trẻ vừa mới lớn là anh trai thì quá đáng lắm!
Vẻ mặt Trầm Nghiễm đầy hoang mang, cậu ta nghe thấy hai chữ “anh trai” cũng rợn cả người.
Ánh mắt của Cận Tùng ngu ngơ nhìn Trầm Nghiễm sau đó lại nhìn Tô Trà, nhìn hai người kia sửng sốt sau đó nhịn không được “Phụt” một tiếng bật cười.
“Ha ha ha ha, biểu cảm này của hai người...”
“Câm miệng!”
“Răng cậu đang dính thức ăn!”
Câu đầu tiên là Trầm Nghiễm nói, câu phía sau là của Tô Trà, rất hiển nhiên, câu sau có lực sát thương vô cùng lớn đối với Cận Tùng.
Cận Tùng vội vàng ngậm miệng, chuyện đồ ăn dính vào răng này làm giảm hình tượng của cậu ta.
Cha mẹ Cận Tùng nhìn thấy con trai mình vừa mới vừa mở miệng đã bị trấn áp thì cũng cảm thấy buồn cười.
“Tô Trà, chuyện là như thế này, dì muốn nhận cháu làm con gái dì, cháu cảm thấy như thế nào?” Lương Tố dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nếu không đợi lát nữa ba đứa nhỏ nói chuyện đề tài từ trên trời xuống dưới đất cũng khó kéo lại.
Nghe thấy Lương Tố nói vậy, Tô Trà không đồng ý ngay mà quay đầu lại nhìn Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi.
Sau đó Tô Trà phát hiện, cha mẹ cô không hề kinh ngạc chút nào sau khi nghe tin tức đó.
Hai người đã biết trước rồi đúng không?
Hơn nữa nhìn biểu hiện của hai người thì không giống như sẽ phản đối, ngược lại nhìn họ còn hơi vui mừng.
Tô Trà suy nghĩ vài giây sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của Lương Tố mà nói. “Được ạ.”
Mấy năm nay Lương Tố đối tốt với cô, Tô Trà vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Hơn nữa, sau khi nhận thành người thân thì về sau lại có thêm nhiều người nữa cưng chiều cô, nếu có chuyện tốt như thế thì tại sao lại không đồng ý?
“Tô Trà, cháu đồng ý rồi?” Trong lòng Lương Tố vô cùng vui vẻ, trong ánh mắt cũng đều là sự hân hoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-174.html.]
“Vâng, mẹ nuôi.” Tô Trà mềm mại mở miệng gọi một tiếng.
Nghe tiếng gọi này thì tim của Lương Tố đều bị nhũn ra.
A, quả nhiên con gái vẫn là tốt nhất, mềm mại, thơm tho còn biết làm nũng.
“Ai.” Lương Tố lên tiếng vang dội, ngay sau đó bà ấy móc từ trong túi ra một cái cái hộp nhỏ, nói: "Tô Trà lại đây nào, đây là phí sửa miệng.”
Trầm Kỳ Quang nhìn thấy động tác của Lương Tố thì cũng lấy một bao lì xì từ trong túi ra.
Cha Trầm là đàn ông nên trực tiếp hơn nhiều.
Tô Trà đứng dậy, mặt cô tươi cười rồi hơi khom lưng, đôi tay cô nhận lấy quà và bao lì xì.
“Cảm ơn cha nuôi, mẹ nuôi.”
Cứ như thế Tô Trà đã có thêm một người cha, một người mẹ, lại còn thêm một người anh trai là Trầm Nghiễm.
Trong toàn bộ quá trình Trầm Nghiễm đều hoảng hốt... Tô Trà, vậy là đã biến thành em gái của cậu ta rồi?!
Bên này vô cùng náo nhiệt.
Tại một nơi khác lại yên tĩnh hơn.
Trong căn phòng tối đen như mực, Tô Vận ngồi thất thần ở trên mép giường.
Ngày hôm nay kết thúc kỳ thi đại học, mặc dù vẫn chưa có điểm chính thức nhưng Tô Vận đã có thể đoán được số điểm của mình.
Tô Vận vốn dĩ đã không thông minh, từ tiểu học đến trung học cơ sở đều dựa vào lợi ích của việc trọng sinh nên mới có thể trở thành học sinh giỏi trong miệng của người ta.
Bắt đầu từ năm lớp mười hai, thành tích của cô ta trượt dài, đến cả bạn thời cấp hai cũng âm thầm thảo luận chuyện đó.
Hơn nữa hơn một năm nay cô ta bận rộn chuyện buôn bán nên cần quan tâm nhiều chuyện khác hơn, cho nên sự nghiệp học tập không được quan tâm nhiều lắm.
Thậm chí, cô ta có dự cảm hiện tại cơ hội vào đại học của mình rất mong manh.
Một tiếng “Kẹt kẹt!” vang lên, Vương Quyên mở cửa đi vào, bỗng dưng bà ấy trông thấy một cái bóng đen xì trên giường thì hoảng sợ.
“Ôi, Mẹ tôi ơi!” Vương Quyên vỗ ngực, ngay lúc Vương Quyên đang chuẩn bị đóng cửa chạy thì cái bóng đen kia mở miệng.
“Mẹ, mẹ đi đâu đấy, sao lại về muộn thế?”
Vương Quyên nghe thấy tiếng của Tô Vận thì nháy mắt dừng lại, xoay người, bà ấy cẩn thận nhìn lại thì đúng là Tô Vận.
“Tô Vận à, sao con ở trong phòng lại không bật đèn, con làm mẹ sợ muốn c.h.ế.t đấy có biết không?”
“Mẹ, đây là nhà của con, ngoài con ra thì còn ai vào đây? Với lại mẹ còn chưa nói mẹ đến nhà con có chuyện gì?” Tô Vận mặt không chút biểu cảm hỏi Vương Quyên.
“Mẹ, mẹ chỉ đến xem con đã về nhà chưa, con về mà cũng không báo một tiếng. Mẹ lo lắng cho con không được sao? Đúng rồi, kì thi kết thúc rồi, con thấy thế nào? Có thể vào được đại học không?”
Sắc mặt của Tô Vận thoáng chốc trở nên âm u.
Mẹ cô ta cái hay không nói lại nói cái dở!
Sắc mặt của Tô Vận khiến Vương Quyên bị dọa sợ, bà ấy vội vàng mở miệng an ủi nói:
“Tô Vận à, không thi tốt cũng không sao, chỉ là đại học thôi mà, chúng ta không học cũng được. Mẹ nghe nói kể cả học đại học sau này cũng chưa chắc đã có việc làm tốt. Hơn nữa hiện tại nhà mình có tiền rồi, như vậy có là sinh viên cũng phải làm việc cho mẹ con mình.”
Vương Quyên nói đến sinh viên làm việc cho nhà họ là một người gần đây mới tốt nghiệp đại học rồi đến nhà họ làm kế toán, hỗ trợ làm sổ sách.