Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:47:59
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“ Ây dà, vậy thì phiền lắm, ha ha ha, tôi cùng Tô Thắng Dân đã bàn là chờ thêm hai năm sau chúng tôi có điều kiện hơn thì cũng chuyển tới Bắc Kinh sống, ở gần con gái sẽ yên tâm hơn nhiều.” Vương Tú Mi thuận miệng nên bắt đầu nổi hứng dốc bầu tâm sự.

“Cô xem xem, con cái càng ngày càng lớn rồi đi xa nhà, chúng tôi cũng không yên tâm được. Nếu là con trai còn đỡ nhưng nó lại là con gái, bước ra ngoài thôi cũng làm vợ chồng tôi phải lo lắng rồi.”

“Ha ha ha, đúng là Tú Mi phải lo lắng rồi, Tô Trà xinh đẹp như thế nên tương lai học đại học nếu cha mẹ không ở gần, lỡ như con bé có người yêu thì cũng không thấy được người đó ra sao. Lúc ấy lại lo lắng người ta trông như thế nào, tính cách ra sao? Người đó là người ở đâu, nếu xa thì có phải gả con đi xa hay không nữa." Lương Tố cười nói.

Hầy, Lương Tố vừa nói vậy càng làm Vương Tú Mi không yên tâm.

“Nhưng biết làm sao bây giờ, chúng tôi cũng không thể chuyển qua Bắc Kinh ngay được. Đội vận chuyển của Tô Thắng Dân cũng không thể nói chuyển chỗ là chuyển luôn được. Hơn nữa, tôi còn trại nuôi heo ở trong thôn nên cũng không rảnh tay."

Nhìn Vương Tú Mi nhíu mày, Lương Tố duỗi tay ôm lấy bả vai của Vương Tú Mi, Lương Tố thần bí tiến lại gần, thầm thì ở bên tai Vương Tú Mi.

“Tú Mi, chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, cô cũng biết là tôi thích có con gái nhưng mà không có cách nào, tôi chỉ sinh được mấy tên nhóc. Tôi thích Tô Trà nhà cô lắm."

Vẻ mặt Vương Tú Mi mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Lương Tố.

Nghĩa là gì?

“Tôi cũng không vòng vo nữa, cô nghe thử xem thế nào."

“Ừ, cô cứ nói thử tôi nghe xem nào.”

“Nếu hai nhà chúng ta kết nghĩa anh em thì có được không? Nhà mẹ đẻ của tôi với chồng đều ở Bắc Kinh, nếu Tô Trà thành con gái tôi thì khi con bé học đại học, chúng tôi sẽ chăm sóc con bé cho cô. Đặc biệt là chuyện tình cảm của Tô Trà, tôi sẽ trấn ải cho cô."

Hay lắm, Vương Tú Mi hô lên hay lắm.

Tôi coi cô như chị em trong nhà mà cô lại mơ ước con gái của tôi!

Nhưng Vương Tú Mi nghĩ lại, nếu cân nhắc cẩn thận thì việc này hình như là nhà bọn họ có lợi nhiều hơn, tự dưng lại được thêm một gia đình người thân, hơn nữa khả năng địa vị trong xã hội cũng không hề đơn giản.

Sau khi tính toán, Vương Tú Mi nháy mắt cười, bà kéo tay Lương Tố giống như chị em rồi nói: “Lương Tố ạ, tôi cảm thấy suy nghĩ của cô rất hợp lý. Đối với cá nhân tôi mà nói thì tôi đồng ý hai tay. Nhưng mà chuyện này tôi cũng phải hỏi ý kiến Tô Trà xem như thế nào đã."

“Đúng đúng đúng, Tô Trà là nhân vật chính mà.” Lương Tố thở dài nhẹ nhõm, nếu có thể qua được cửa của Vương Tú Mi cũng đã không tồi rồi.

Bên cạnh, Tô Thắng Dân và cha Trầm nhìn hai người phụ nữ bên cạnh tụ tập một chỗ khí thế ngất trời nói chuyện phiếm giống như đôi chị em ruột thì cũng không biết nên nói gì.

“Tôi nghe nói gần đây đội vận chuyển của anh làm ăn cũng khá đúng không? Tôi đang có một người bạn đang sắp có một đơn hàng lớn, bên anh có đủ xe chạy không?" Cha Trầm chủ động mở miệng nói.

Cha Trầm tên là Trầm Kỳ Quang, ông ấy có thể làm được đến vị trí như hiện tại thì cách đối nhân xử thế cũng tương đối khéo đưa đẩy.

Tô Thắng Dân cũng là người thông minh, ông vừa nghe Trầm Kỳ Quang nói như vậy đã biết là người này đang giới thiệu đơn hàng cho mình, lập tức nói:

“Có xe chứ, đội vận chuyển thường chạy khỏe nhất ở những cung đường ngắn, khi nào bạn của anh cần xe thì nói với tôi một tiếng là được. Anh cũng biết mà, nếu nhỡ xe lỡ chạy đi rồi thì tôi cũng không khiêng về được đâu, ha ha ha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-173.html.]

“Tất nhiên rồi, lát nữa tôi sẽ bảo bạn tôi liên hệ với anh nhé, các anh tự bàn với nhau."

Trầm Kỳ Quang chỉ là người giật dây bắc cầu còn cụ thể có lấy được đơn hàng hay không thì phải xem bản lĩnh của Tô Thắng Dân như thế nào.

Nếu miếng ăn đã tới bát mà vẫn không ăn được thì Trầm Kỳ Quang cũng không còn cách nào gì.

“Reng reng reng…” Cuộc thi đã kết thúc.

Học sinh lục tục đi ra, Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng một trường thi nên hai người vừa đi ra đã trông thấy cha mẹ mình đang chờ ở cổng trường.

Hai gia đình tìm tiệm cơm gần đó rồi cùng nhau ăn bữa trưa, sau đó lại chờ bọn nhỏ thi tiếp.

Hai ông chồng đều bận việc nên đã đi trước. Một lúc sau, bệnh viện đến tìm người nên Lương Tố cũng bị gọi đi.

Cuối cùng, buổi chiều còn mỗi Vương Tú Mi chờ ở cổng trường.

Chờ đến cuộc thi buổi chiều kết thúc, Vương Tú Mi lai Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng nhau về nhà.

Trầm Nghiễm cũng đã quen ăn cơm ở nhà Tô Trà, dù sao mấy năm nay cậu ta đã ăn chực cơm nhà Tô Trà không ít lần.

Lúc đầu Trầm Nghiễm còn hơi ngượng ngùng, về sau ăn nhiều lần thì quen.

Cậu ta coi nhà họ Tô thành một gia đình khác của mình, thi thoảng không có việc gì cậu ta lại chạy qua ăn bữa cơm.

Nhưng mỗi lần cậu ta tới đều không để tay không đến, trên đường đi cậu ta sẽ thuận tiện mua chút trái cây hoặc bánh ngọt mang qua.

Hai ngày rưỡi thi đại học rất nhanh đã trôi qua, vừa mới thi xong là Cận Tùng lập tức gọi điện thoại hẹn mọi người cùng ăn bữa cơm.

Ngay từ đầu ba người chỉ định xôm tụ một chút, kết quả cha mẹ đang đứng gần đó nghe nói ba người muốn đi ra ngoài ăn thì dứt khoát đặt bàn ở một nhà hàng.

Nhà hàng thuộc dạng cao cấp, đặt nhà ăn lớn như thế mà chỉ ba người ăn thì cũng thấy hơi kỳ nên họ hỏi cha mẹ có muốn ăn liên hoan cùng hay không.

Cuối cùng, bữa liên hoan ba người thành bữa liên hoan của ba gia đình.

Trên bàn cơm, cả ba gia đình đều quen biết, dù sao ba đứa nhỏ đều chơi thân với nhau, sao lại không biết gia đình bạn thân của con được chứ?

Cận Thành là cha của Cận Tùng, phong thái rất tao nhã. Cận Tùng lại không giống cha mình mà giống mẹ hơn.

Nhà họ Cận làm buôn bán nên điều kiện gia đình khá giả, nghe nói họ còn mở một xưởng quần áo ở tỉnh thành bên cạnh, do tự sản xuất nên mở thêm rất nhiều chuỗi cửa hàng.

Mẹ của Cận Tùng là một người phụ nữ mạnh mẽ tên là Vũ Hồng Tinh, nếu ai nghe qua cái tên này thì lập tức sẽ cảm thấy đó là phong cách đặt tên của thời xưa, vừa là Hồng vừa là Chuyên*.

(*) Đây là từ ngữ trong thời kỳ cũ từ năm 1961, ý chỉ quan hệ giữa chính trị cùng nghiệp vụ. “Hồng” nghĩa là tư tưởng của giai cấp vô sản, “Chuyên” là chỉ sự tri thức, kỹ năng, chuyên nghiệp)

Trong nhà của Cận Tùng chủ yếu là vợ ngoại giao còn chồng vun vén cho gia đình. Tình cảm của hai vợ chồng rất ân ái, bình thường nếu đi công tác đều đi cùng nhau. Bọn họ rất bận nên Cận Tùng dần dần quen ở nhà một mình.

Loading...