Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:47:57
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không có gì, nếu con thích, lúc nào đơn vị phát, dì lại cho con." Lương Tố cười tủm tỉm giơ tay sờ mái tóc mềm mại của cô bé, trong lòng như tan chảy.

Bà muốn có một cô con gái thơm tho mềm mại còn biết làm nũng như thế này, đáng tiếc cuộc đời này sợ là không có cơ hội nữa.

"Cảm ơn dì, con thích lắm."

Tô Trà mỉm cười cọ vào tay Lương Tố, cô gái nhỏ lại làm nũng, khiến cho Lương Tố không nhịn được bật cười.

"Tô Trà!" Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng gọi.

Ba người quay đầu nhìn sang, thấy Tô Thắng Dân cách đó không xa.

"Ồ, viện phó Lương, cô cũng tới đón con à? Đúng là trùng hợp, tôi cũng tới đón Trà Trà." Tô Thắng Dân đi tới lên tiếng chào hỏi.

Bởi vì Tô Trà và Trầm Nghiễm chơi khá thân, cho nên quan hệ hai nhà cũng gần gũi, gặp nhau chào hỏi là chuyện hết sức bình thường.

Hôm nay Tô Thắng Dân không cần ra ngoài chạy xe, thời gian ở trong đội vận tải khá nhiều, chỉ cần không bận là ông sẽ đến đón Tô Trà về nhà.

Theo Tô Thắng Dân thấy, con gái ông xinh xắn như vậy, trời khuya đường tối đi về nhà quá là không an toàn.

Lúc ông không rảnh thì Vương Tú Mi sẽ tới đón người.

"Vâng, tôi còn nói nếu anh không tới thì tôi tiện đường đưa cả Trà Trà về nhà." Lương Tố mỉm cười đáp một câu.

"Viện phó Lương khách sáo quá, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa Trà Trà về trước."

"Được, vậy chúng tôi cũng về đây." Lương Tố nói xong xoay người đi về phía trước vài bước, sau đó dường như phát hiện con trai Trầm Nghiễm ở phía sau không theo kịp, bèn xoay người lại liếc mắt nhìn cậu ta.

Ánh mắt kia dường như đang nói: "Con còn chờ gì nữa?".

Trầm Nghiễm: Đau lòng!

Nhìn mẹ phân biệt đối xử kìa!

Thôi bỏ đi, cậu ta cũng biết việc mình không phải là con gái đã khiến mẹ thất vọng rồi!

Cuối cùng vẫn là sai!

Bên kia Tô Thắng Dân và Tô Trà cùng nhau đi về nhà.

"Trà Trà gần đây học hành thế nào, con được cử đi học, cũng không cần quá vất vả chuyện học hành đâu, dạo này cha thấy con gầy đi rồi đấy." Tô Thắng Dân cằn nhằn.

Đối diện với con gái, ông cảm thấy người cha già này không yên tâm nổi.

"Cha ơi, cha nhìn nhầm rồi, con đâu có gầy."

"Gầy rồi, bản thân con không biết thôi."

"Cha ơi, ngày mai con muốn ăn móng giò hầm, cha bảo mẹ mua nhé." Tô Trà cười ha ha, nói sang chuyện khác.

"Được, ngoại trừ móng giò, con muốn ăn gì nữa, cá sốt dưa có muốn ăn không? Đừng bảo mẹ mua, ngày mai cha đi sớm một chút mua cho, mẹ con chọn đồ ăn không ngon bằng cha." Tô Thắng Dân nói bằng giọng có chút kêu ngạo.

"Muốn ạ, cha, cha tốt với con quá!"

"Con là con gái cha, cha đương nhiên phải tốt với con rồi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khoảng chín giờ tối thì về đến cổng nhà.

Trong phòng, Vương Tú Mi đã tranh thủ thời gian làm xong mì, thấy hai người Tô Trà vào nhà, vội vàng mở nắp đậy bát bên cạnh ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-172.html.]

"Trà Trà tới đây, mẹ làm mì này, con ăn sớm nghỉ sớm đi, đừng ngủ muộn quá."

Vương Tú Mi cũng không biết mấy ngày nay Tô Trà đang bận làm gì, nhiều lần bà thấy đến nửa đêm mà khe cửa phòng Tô Trà còn hắt ra ánh sáng.

"Ôi con biết rồi." Tô Trà ngoan ngoãn mỉm cười trả lời một câu.

"Vậy được rồi, con ăn mì đi, ăn xong cứ để bát đấy, gọi mẹ một câu, mẹ rửa cho." Vương Tú Mi nói xong, lại nháy mắt với Tô Thắng Dân một cái, ý bảo đối phương vào nhà có chuyện muốn nói.

"Mẹ ơi, không cần đâu, chỉ một cái bát thôi mà." Cô tự mình ăn, tiện thể rửa luôn.

Thấy ánh mắt của vợ, Tô Thắng Dân nhấc chân đi theo Vương Tú Mi vào nhà.

Trong phòng khách, dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Trà ngồi một mình trên bàn ăn mì, trong lòng vô cùng ấm áp.

Có đôi khi, một ngọn đèn, một bát mì, chính là sự ấm áp của gia đình.

Ăn xong mì, Tô Trà rửa sạch bát, sau đó quay về phòng của mình.

Ngồi trước bàn học. Tô Trà cầm bút lên.

Cánh tay giơ lên cao quá đỉnh đầu, sau đó cô dùng cây bút búi mái tóc dài đen nhánh ra sau gáy, bên gò má rơi xuống một lọn tóc thừa, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm trắng trẻo, thanh tú.

Một ngọn đèn nhỏ đặt trên bàn, bên cạnh là những linh kiện nhỏ…

...

Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng có đôi khi lại dường như rất chậm.

Đối với những học sinh lớp mười hai thì họ hy vọng thời gian nhanh hơn chút nữa để kết thúc kỳ thi đại học sớm, sau đó có thể hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng họ cũng hy vọng thời gian chậm đi một chút để ít nhất có thể trì hoãn đến ngày thi hành hình phạt.

Dù thế nào thì kỳ thi đại học vẫn đúng hạn tới, học sinh đọc sách mười mấy năm chỉ vì một lần thi đại học, thời điểm quyết định vận mệnh đã đến.

Tại cổng lớn của Trường trung học phổ thông Nhị Trung,Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đứng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, hai người cảm giác sắp bị nướng đến chảy ra một lớp mỡ.

Dù con gái họ đã được tiến cử đi học nhưng Tô Trà vẫn muốn tham gia thi đại học. Dựa vào từng chính sách khác nhau của mỗi địa phương, học sinh được tiến cử đi học có thể tự nguyện lựa chọn có tham gia thi đại học hay không.

Trầm Nghiễm, Cận Tùng cũng được tiến cử nhưng cả ba người đều lựa chọn tham gia lần thi đại học này.

Dựa theo Tô Trà nói thì nếu không thi đại học, cuộc sống sẽ không hoàn chỉnh được. Nghi lễ thi vào đại học rất là quan trọng!

Hôm nay cha Trầm cùng Lương Tố cũng đến.

Người của hai nhà đều biết nhau nên tụm vào một chỗ chờ cùng nhau.

“Lương Tố, hôm nay cô không đi làm à?” Vương Tú Mi chủ động nói chuyện cùng Lương Tố.

“Tôi xin nghỉ một ngày, ngày nào cũng làm việc cho nên phải dành chút thời gian chăm sóc con cái chứ. Với lại hôm nay là ngày thi đại học mà." Lương Tố cười mỉm trả lời.

Ấn tượng của Lương Tố đối với Vương Tú Mi khá tốt, vì hai đứa trẻ chơi cùng nhau nên gần đây Vương Tú Mi cũng gọi Lương Tố bằng tên gần gũi hơn.

“Đúng đúng đúng, cô nói đúng đó, nhưng mà Trầm Nghiễm nhà cô hẳn là không cần quá lo lắng, thành tích thi đại học chắc chắn là cao rồi.”

“Trầm Nghiễm nhà chúng tôi vẫn còn kém hơn Tô Trà nhiều lắm. Đúng rồi, có phải Tô Trà muốn đi học đại học ở thành phố Bắc Kinh hay không?”

“Đúng thế, còn Trầm Nghiễm không phải cũng đi Bắc Kinh sao?”

“Có chứ, tại sao lại không đi được. Bọn nhỏ đang thân nhau nên học đại học cùng một nơi thì càng tốt, đến lúc lên thành phố Bắc Kinh thì để cho thằng nhỏ nhà tôi quan tâm Tô Trà một chút."

Loading...