Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:47:55
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại tiếp tục chờ, sau đó nghe nói Tô Thắng Hoa lại nhận thầu một đầm nuôi cá.

Lần này, Tô Vận chắc chắn tra Tô Thắng Hoa sẽ thua lỗ.

Kết quả mấy tháng sau, cô ta nghe nói cha Tô Thắng Hoa đã kiếm được tiền từ đầm cá đó, không những kiếm được nhiều hơn trước, mà còn cho Tô Diệp đi xem mắt đối tượng.

Lại qua mấy tháng nữa, Tô Diệp kết hôn, còn là người ở trên thị trấn.

Tô Vận tiếp tục chờ, chờ tới khi nhà họ Tô đi tới bước kia.

Qua thời gian một năm, hiện giờ Tô Vận cũng đã mua nhà trên thị trấn, Vương Quyên ở cùng cô ta trên đó.

Tô Vận nghĩ tới cái nết muốn ăn của người khó coi của cả nhà họ Vương liền không nhịn được cảm thấy buồn cười.

Còn muốn bắt chẹt cô ta và Vương Quyên? Cũng không nhìn xem bản thân có bản lĩnh đó không, mình được đến đâu cũng không biết sao?

Sau khi vào cấp ba, Tô Vận càng ngày càng nỗ lực trong phương diện học tập, nhưng cho dù cô ta có cố gắng đến đâu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ hạng của mình tụt xuống theo mỗi kỳ thi.

Cũng may, Tô Vận đã âm thầm tiếp xúc với người của nhà họ Khương bên kia, mục tiêu đầu tiên của cô ta chính là Khương Nguyệt, mà trong một thời gian ngắn, Khương Nguyệt cứ thế mù quáng tin tưởng cô ta, đôi khi còn nói đùa muốn giới thiệu Tô Vận cho anh trai mình.

Đây là chuyện an ủi Tô Vận, cô ta không ngừng tự nói với bản thân, đợi thêm mấy tháng nữa, đợi đến khi Khương Triều Dương quay trở về, đến lúc đó cô ta có thể trở thành đối tượng của anh ta, rồi hai người cùng nhau đi theo quân ngũ, sinh ra mấy đứa trẻ đáng yêu.

Còn Tô Trà thì sao?

Trong thời gian một năm qua, Tô Trà khá bận rộn, cho dù đã xác định được cử đi học, nhưng cô vẫn không bỏ bê chuyện học hành.

Mỗi ngày không ngừng tiếp nhận kiến thức mới, cô rất hứng thú, còn cảm thấy tò mò, qua một khoảng thời gian, sẽ có người gửi bưu kiện đến cho Tô Trà, đôi khi là của Cốc Ích, đôi khi là của Chương Hạc Chi, thỉnh thoảng còn có cả Vương Quốc Quân.

Hiện giờ giá sách trong phòng của Tô Trà đã xếp đầy các loại sách vở, từ nuôi trồng cho đến cơ học.

Trong phương diện học tập, cái tên Tô Trà vẫn còn treo cao trên bảng vàng.

Thành tích tốt, ngoại hình xinh đẹp, tính tình hiền hòa.

Đám học sinh nghịch ngợm trong trường đều đang tuổi yêu thích cái đẹp, người len lén dể ý Tô Trà không chỉ có nam sinh mà còn có nữ sinh, một học sinh học lực đỉnh như vậy, có ai mà không thích chứ?

Nhưng Tô Trà vẫn rất khiêm tốn, không ở trong phòng đọc sách thì cũng là ở trong phòng học đọc sách.

Cho nên các nam đồng chí thích Tô Trà có dám đến quấy rầy không?

Không, không dám!

Đối với họ mà nói, việc chỉ số thông minh bị áp đảo đã đủ tàn khốc rồi, cho nên khỏi cần tìm cảm giác tồn tại trước mặt Tô Trà làm gì.

Có điều nghe đồn, Tô Trà và Trầm Nghiễm đang lén lút yêu đương, cũng có tin đồn đối tượng của Tô Trà là Cận Tùng bên Nhất Trung.

Có điều tin đồn chỉ là tin đồn.

Đương sự của dăm ba tin đồn này không hề để chuyện này trong lòng, dù sao ba người họ thật sự không có khả năng.

Mọi người đã từng thấy ba người cùng là đối tượng của nhau chưa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-171.html.]

Hoặc là mọi người đã từng thấy đối tượng gặp mặt ngoại trừ nói về chuyện học hành thì gần như không có đề tài khác chưa? Đây là yêu đương sao?

À, ba người họ hẳn là cũng có ra ngoài đi chơi, chơi thì chơi, nhưng lần nào cũng đi với nhau, ngay cả chơi trò chơi cũng bị chỉ số thông minh của Tô Trà áp đảo.

Cảm giác này, Cận Tùng bày tỏ: không yêu nổi, cũng không dám yêu!

Trầm Nghiễm thì càng khỏi phải nói, Cận Tùng còn biết nhìn em gái xinh đẹp, nhưng Trầm Nghiễm hoàn toàn chưa mở mang đầu óc, chỉ là một con một sách chính hiệu, ngoại trừ học hành, con gái cũng không thể khiến cậu ta nhìn nhiều thêm một chút.

Tô Trà, à, cô ấy còn thật sự không có sở thích đặc thù đó.

Trong mắt cô, Cận Tùng và Trầm Nghiễm vẫn còn là trẻ con, đám trẻ vị thành niên đều là một lũ nhí nhố.

Về phần những người khác trong nhà họ Tô, nửa năm trước, Tô Thắng Dân rời khỏi đội vận tải, lôi kéo Mạnh Cần lúc trước giới thiệu ông vào đội vận tải cùng nhau nghỉ việc, sau đó xây dựng đội vận tải của riêng mình.

Tô Thắng Dân giỏi ăn nói, rất biết cách tìm mối làm ăn, Mạnh Cần lại có tính tình hào sảng, cởi mở, cho nên phụ trách quản lý tài xế trong đội vận tải.

Qua hơn nửa năm, đội vận tải đã tiến vào quỹ đạo, có điều bởi vì làm đội vận tải cho nên Tô Thắng Dân cứ mãi trì hoãn chuyện mua nhà cho con gái ở Bắc Kinh.

Trong thôn, trang trại nuôi heo của Vương Tú Mi đã làm thành quy mô lớn, hiện giờ trong trang trại heo của bà nuôi hơn một trăm con, đợi đến khi xuất chuồng là gần đủ tiền mua một căn ở Bắc Kinh rồi.

Bạn học Tô Bảo cảm thấy bản thân đáng thương nhất, cha mẹ trong nhà bận rộn cậu có thể hiểu được, hu hu, cậu bé là một đứa con trai ngoan ngoãn biết điều mà.

Nhưng có thể đừng bảo chị gái giám sát việc học tập của cậu bé không?

Chữ viết không đẹp phải viết lại, không biết làm đề thì bắt cậu bé làm đi làm lại mới thôi.

Tô Bảo cảm thấy được chị mình giám sát, điều duy nhất khiến mình thỏa mãn và tự hào là, ha ha ha, thành tích của cậu đã lọt vào top mười.

Mười bạn đứng đầu lớp, đây là chuyện mà lúc trước cậu bạn nhỏ Tô Bảo không dám nghĩ đến.

Nhưng chị cậu bé lại tỏ ra chê bai với vị trí top mười này.

Buổi tối, giờ tự học muộn kết thúc, Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng ra khỏi trường học, vừa ra khỏi cổng đã thấy Lương Tố đứng đợi ở ngoài.

Hai người cùng đi tới, Trầm Nghiễm giành lên tiếng trước:

"Mẹ ơi, sao mẹ lại tới đây, trong bệnh viện không bận à?"

"Bận chứ, mẹ vừa mới từ phòng phẫu thuật đi ra, định về nhà, thấy sắp đến giờ tan học nên tiện đường qua đây đón con cùng về." Lương Tố lên tiếng nói một câu, sau đó mỉm cười quay sang nói với Tô Trà: "Trà Trà, đơn vị của dì phát một cân kẹo, thằng nhóc nhà dì không thích ăn, con cầm về đi, vị hoa quả chắc là ngon lắm đấy."

Ôi... Tô Trà sửng sốt, giây tiếp theo, trên gương mặt xinh đẹp để lộ nụ cười.

"Dì ơi, dì thật tốt." Giọng nói dịu dàng mang theo chút làm nũng, cộng thêm biểu cảm hơi mất tự nhiên.

Trầm Nghiễm nhìn hai người giống một đôi mẹ con, cảm thấy giờ phút này mình như người thừa ở đây vậy!

Hay là cậu ta để không gian riêng cho họ nhé?

Nói là tới đón cậu ta, ôi, tới đón Tô Trà mới đúng!

Qua một năm, Trầm Nghiễm đã nhìn thấu, trong lòng mẹ, mình không quan trọng bằng Tô Trà.

Loading...