Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:47:47
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được rồi, chút nữa mẹ sẽ nấu thịt kho tàu cho cha con, cũng nấu thêm cho Tô Bảo cháo thịt nạc nữa. Con gái, con thích ăn gì? Mẹ nấu cho con."

"Con cũng ăn thịt kho tàu." Tô Trà cười đến độ đôi mắt cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Được rồi, chúng ta mua nhiều thịt một chút."

Hai mươi phút sau, hai mẹ con Tô Trà đi đến bệnh viện.

Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, thứ đầu tiên mà hai mẹ con nghe được chính là một âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng ngáy vô cùng to.

Tiếng ngáy kia có nhịp điệu, giống như một giai điệu vô cùng tuyệt vời.

Tầm mắt của hai mẹ con quan sát, thấy đồng chí Tô Thắng Dân đang nằm trên giường bệnh, ngủ đến say sưa.

Mà tiếng ngáy kia là do đồng chí Tô Thắng Dân vọng lại.

Còn trên chiếc ghế dựa bên cạnh giường bệnh, Tô Bảo đang ngồi đó với vẻ mặt tủi thân, quầng thâm dưới mắt trông vô cùng đáng thương.

Đôi mày nhỏ của cậu bé cau chặt lại, có thể thấy, cậu bé vô cùng khó chịu với tiếng ngáy của cha già nhà mình.

Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Tô Trà giật giật.

Đây chính là, đàn ông trông con trong truyền thuyết đúng không?

Tô Trà tỏ vẻ: cô lại tích lũy thêm được một kiến thức mới.

Vương Tú Mi nhướng mày, khóe miệng bà cong lên tạo thành một nụ cười lạnh, cả người bà phát ra một cỗ áp suất thấp.

Ồ, đồng chí Tô Thắng Dân, đúng là... vất vả thật đấy!

"Tô, Thắng, Dân!"

Kèm theo giọng của Vương Tú Mi là tiếng ngáy đinh tai nhức óc trong phòng bệnh thóang dừng lại.

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại là điều đáng sợ nhất!

Tai đột nhiên phát đau, Tô Thắng Dân mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt phóng to của Vương Tú Mi.

Có sát khí, Tô Thắng Dân cảm thấy cả người không ổn.

"Vợ ơi, sao em lại đến đây? Đau quá vợ ơi, anh sai rồi, em mà còn mạnh tay nữa thì tai anh sẽ rơi ra mất!" Tô Thắng Dân lập tức cầu xin tha thứ.

"Rơi xuống mới tốt, tôi bảo anh trông con trai. Kết quả thì sao? Anh đã làm gì? Anh sung sướng chạy lên giường ngủ khò khò một giấc, để con trai một mình ngồi trên ghế. Anh trông nom con trai như thế à? Anh thực sự khiến tôi phải nhìn với con mắt khác xưa đấy!" Vương Tú Mi vừa mắng mỏ, vừa tăng sức trên tay.

Tai thực sự sắp bị véo rụng ra rồi, Tô Thắng Dân nghiêng theo lực kéo của Vương Tú Mi để giảm bớt cơn đau, trong miệng còn kêu ối ối.

"Vợ ơi, em nghe anh giải thích đã, anh chỉ ngủ một lát thôi, anh cam đoan chỉ ngủ đúng một tiếng, không, chỉ đúng nửa tiếng đồng hồ thôi, anh chỉ ngủ đúng nửa tiếng đồng hồ thôi."

"Tôi tin anh mới lạ!" Vương Tú Mi lặp lại một câu, sau đó bỏ cái tai đã bị véo đến đỏ bừng của Tô Thắng Dân ra, tức giận nói: "Còn không mau xuống đi, ăn sáng xong lát nữa còn làm thủ tục xuất viện nữa."

Vương Tú Mi cảm thấy bản thân cũng không yêu cầu quá cao đối với tên đàn ông chó này, thế mà chỉ biết ngủ!

"Được được được, anh dậy ngay đây, ngay lập tức." Động tác của Tô Thắng Dân nhanh hơn cả trộm, thoắt một cái đã xuống khỏi giường, sau đó ôm con trai Tô Bảo lên giường bệnh, làm xong mọi việc còn mỉm cười lấy lòng với Vương Tú Mi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-167.html.]

Nhìn bộ dạng niềm nở của đối phương, Vương Tú Mi vừa bực mình vừa buồn cười.

Tô Trà tươi cười đứng ở bên cạnh, ừm, cô chính là quần chúng hóng hớt không ai biết đến, có điều nhìn quầng mắt thâm sì của Tô Bảo, cô vô cùng đồng tình với mẹ.

Đàn ông trông trẻ, chỉ cần còn sống là được.

Ăn sáng xong, Tô Thắng Dân lập tức đi làm thủ tục xuất viện, để thể hiện trước mặt Vương Tú Mi, dọc đường từ bệnh viện trở về, thái độ của Tô Thắng Dân vô cùng tử tế.

Vương Tú Mi tiện đường đi mua thức ăn, Tô Thắng Dân còn hăng hái hớn hở đi theo.

Tô Trà bày tỏ mình bị ăn cơm chó rồi.

Cô biết làm thế nào, chỉ đành dẫn theo Tô Bảo đi về nhà.

Về phần cha mẹ, hai người thích làm gì thì làm, chỉ là đừng khoe tình yêu trước mặt hai đứa con là được.

Ăn cơm trưa xong, Tô Thắng Dân, Tô Trà còn có Tô Bảo và Vương Tú Mi chuẩn bị về thôn xem sao, dù sao hai ngày Tô Bảo bị bệnh, họ đều chưa quay trở về thôn, cũng không biết chuồng lợn bên kia như thế nào rồi.

Hơn một giờ chiều, gia đình bốn người về tới thôn, nhưng vừa bước chân qua cổng đã nghe thấy người trong thôn nói Vương Quyên đã quay về, đi cùng còn có hai anh em nhà họ Vương.

Lúc này mấy người đang ở nhà lão Tô rồi.

Vương Tú Mi nghe thấy câu này liền kể cho Tô Thắng Dân biết lúc trước anh cả Tô Thắng Hoa bị người nhà họ Vương đánh.

Nghe xong chân tướng, Tô Thắng Dân nhíu mày, bước nhanh hơn, chỉ để lại một câu "anh về trước, ba mẹ con từ từ về sau", sau đó liền chạy mất dạng.

Dù sao cũng là anh em ruột, người nhà lão Tô họ sao có thể để người nhà họ Vương bắt nạt chứ?

Đợi Tô Thắng Dân về đến nhà, lại không có cảnh đánh nhau như trong tưởng tượng.

Trong nhà chính, Vương Quyên ngồi trên băng ghế dài, bên cạnh là anh em nhà họ Vương.

Ngồi đối diện ba người Vương Quyên là Tô Thắng Hoa, ông cụ và bà cụ ngồi bên kia, bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng, hai bên dường như đang nói chuyện.

Mọi người trong nhà chính thấy Tô Thắng Dân đột nhiên chạy vào cũng sửng sốt, anh em nhà họ Vương đảo mắt nhìn qua ông, trong đầu bất giác nghĩ đến chuyện lần trước gặp Tô Trà.

Lần này chắc là Tô Trà không đến đây đấy chứ?

Lần trước cũng bởi vì Tô Trà cho nên hai anh em họ ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, lần này nếu như Tô Trà lại đến, ai biết có phá hỏng chuyện tốt của họ không.

Họ vất vả lắm mới dụ được Vương Quyên đồng ý ly hôn, hơn nữa vừa mới nói ra toàn bộ điều kiện rồi.

Thứ nhất, Tô Diệp theo Tô Thắng Hoa, con gái Tô Vận thì Vương Quyên đưa đi.

Thứ hai, có thể ly hôn, nhưng bà ta đã làm lụng vất vả nhiều năm ở nhà lão Tô, nhà họ Tô phải bồi thường một ít cho bà ta, Vương Quyên cũng không đòi nhiều, đưa cho bà ta hai trăm đồng là được.

Thứ ba, sau khi ly hôn, ít nhất trong vòng năm năm, Tô Thắng Hoa không được kết hôn với phụ nữ khác.

Hai điều kiện đầu còn có thể hiểu được, nhưng điều kiện cuối cùng quả thực là Vương Quyên cố ý làm khó Tô Thắng Hoa.

Hai bên vừa nói xong điều kiện, Tô Thắng Hoa còn chưa đồng ý, Tô Thắng Dân đã chạy vào, thật sự biết chọn thời điểm.

Ánh mắt của hai anh em nhà họ Vương liếc ra sau lưng Tô Thắng Dân một cái, không thấy bóng dáng Tô Trà, lúc này mới thở phào một hơi.

Loading...