Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:46:57
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng chuyện Vương Quyên lén lút gặp mặt người đàn ông khác, Tô Thắng Hoa khó mà nhịn được.

Chuyện đã đến nước này rồi, coi như xé rách mặt nhau. Tô Thắng Hoa ngẩng đầu lên, nói rõ ràng mọi chuyện.

Càng nghe, người nhà họ Vương lại càng thấy chột dạ, còn bà con lối xóm thì lại âm thầm đồng tình với Tô Thắng Hoa.

Lúc này, hành động đánh đến cửa của nhà họ Vương lại trở thành vô lý.

Vương Quyên nhà bọn họ làm chuyện xấu hổ không dám để người khác biết thì thôi đi, nhà bọn họ lại còn dám kéo đến cửa nhà họ Tô đánh người, quả nhiên là không phải người nhà thì không vào cùng cửa, cả nhà đều vô liêm sỉ như nhau.

"Bỏ đi, bỏ đi. Chuyện hôm nay, cứ coi như chúng tôi không đúng, chúng tôi cũng không biết chuyện này, nếu biết thì chúng tôi đã không đánh đến tận cửa như thế này."

"Đúng vậy, đây là lỗi chúng tôi, chúng tôi xin lỗi."

"Nếu đã giải thích rõ ràng rồi, vậy chúng tôi về đây."

Người nhà họ Vương cứ tôi một câu, cô một câu, vừa nói xong đã định chạy.

Lúc này Tô Trà từ sau lưng Tô Thắng Hoa tiến lên, cất tiếng đáp: "Đợi một lát đã."

"Ai cho các người đi? Bác cả tôi bị đánh thành thế này, các người không định bồi thường tiền thuốc men à?"

"Thắng Hoa, cậu xem, chúng ta là người một nhà..."

"Làm gì có người một nhà nào đánh người thành thế này? Một câu thôi, có bồi thường không? Nếu không bồi thường, tôi sẽ báo cảnh sát." Tô Trà không có thời gian để nói lời vô nghĩa.

Nếu trước kia không đồng ý với lời của ông nội Tô rằng: nếu có việc gì thì giúp đỡ vài phần, Tô Trà thật sự không muốn quan tâm đến chuyện này.

Tô Thắng Hoa để mặc cho Tô Trà nói, không hé răng câu nào.

Cuối cùng, người nhà họ Vương đành bồi thường tiền rồi mới rời đi.

Hôm nay nhà họ Vương quậy ầm ĩ như thế, đã giúp cho Vương Quyên nổi tiếng, mà Tô Vận cũng bị người ta bàn ra tán vào.

Họ nói, Tô Vận chắc chắn là học theo Vương Quyên, cả hai mẹ con đều không đáng tin cậy.

Hàng xóm láng giềng lục tục rời đi, Tô Thắng Hoa bị ông bà nội Tô gọi vào phòng nói chuyện.

Tô Trà thấy hốc mắt Tô Diệp đỏ hoe. Ban nãy chị ta chạy ra ngăn cản, gương mặt bị cọ xước, lúc này thoạt nhìn chị ta có chút chật vật.

Dường như Tô Diệp cũng cảm nhận được tầm mắt của Tô Trà, chị ta lén nhìn về phía cô, thế nhưng chỉ hai giây sau đã thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đi về phòng mình.

Sau khi chuyện được giải quyết xong, Tô Trà bình tình xoay người về phòng, tiếp tục cầm "em yêu mới" gần đây của cô - "Bệnh của lợn".

Được rồi, cô vẫn nên học cách nuôi lợn béo tròn của cô đi thôi.

Bên kia, trưởng thôn đi được nửa đường thì nghe tin Tô Trà đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, trong lòng ông ta cảm thấy trưởng thôn là mình đúng là khoan thai đến muộn.

Nghe thấy chuyện này đã giải quyết xong, trưởng thôn bèn quay lại ruộng nhà mình nhổ cỏ.

Vương Tú Mi đang ở chuồng lợn, sau khi nghe người ta kể lại chuyện này, bà để những công việc dở dang cho chị dâu Quế Hoa, còn mình thì nhanh chóng chạy về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-165.html.]

Khoảng hơn mười phút sau, Vương Tú Mi ngồi trong phòng Tô Trà, bày ra vẻ mặt hóng hớt.

"Con gái, bác gái con thực sự làm ra chuyện đó à?"

"Con không biết ạ." Trước khi mọi chuyện được xác thực, Tô Trà tỏ vẻ: cô sẽ không lan truyền tin đồn.

"Vậy con gái, người nhà họ Vương bồi thưởng cho bác cả con bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi lăm đồng, hai hào bảy xu."

"Ít thế thôi á? Lại còn lẻ tẻ thế nữa?" Vương Tú Mi thầm lẩm bẩm.

Nhắc đến chuyện này, Tô Trà khẽ nhướng mày đắc ý.

Khụ khụ, cô đã lột sạch toàn bộ tiền bạc trên người nhà họ Vương ra đấy, ngay cả một đồng lẻ cô cũng không tha.

Cho nên, tất nhiên là phải có số lẻ rồi.

Đời trước, Tô Trà từng xem một chương trình ngắn, nói nếu bạn muốn thử gì đó thì hãy nói quá lên giá trị của món đồ ấy.

Chẳng hạn, bạn muốn có một bộ quần áo, thì hãy nói bạn muốn có một căn biệt thự, sau đó dần dần hạ thấp yêu cầu xuống, đòi một chiếc tô tô, sau đó lại tiếp tục hạ thấp yêu cầu đòi bộ quần áo, đảm bảo đối phương sẽ phải đưa cho bạn.

Ban đầu, Tô Trà yêu cầu nhà họ Vương đền một trăm đồng, sau đó hạ thấp yêu cầu xuống năm mươi đồng, kết quả cuối cùng chính là, mấy người nhà họ Vương bị cô lột sạch toàn bộ tiền trên người, tổng cộng được ba mươi lăm đồng, hai hào, bảy xu.

----

Bên kia, trên đường về nhà, bốn người nhà họ Vương vừa đi vừa trò chuyện. Ban đầu họ chỉ càm ràm đôi câu, thế nhưng càng nói lại càng thấy tức giận Vương Quyên làm việc bất cẩn.

Đó cũng không phải chuyện vinh quanh gì cả, không biết giấu giếm kĩ một chút à?

"Anh cả, anh nói xem, sao chị lại làm ra loại chuyện này nhỉ? Bây giờ anh rể biết rồi, liệu chị ta còn có thể về lại nhà chồng không?"

"Về, còn về cái rắm ấy. Nếu vợ chú làm ra chuyện này, chú có nhịn nổi không?"

"Ôi, anh cả, sao anh lại lấy em ra để làm ví dụ thế kia. Em còn lâu mới làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế." Vợ của cậu hai nhà họ Vương nhanh chóng lên tiếng.

"Vậy làm sao bây giờ? Cứ để chị ở lại nhà chúng ta thế hả?" Cậu hai nhà họ Vương không hề lo lắng chuyện mình sẽ bị vợ cắm sừng, bởi vì vợ ông ta, ông ta hiểu rõ, bà ta không có gan đó.

"Thật ra để nó ở nhà chúng ta cũng tốt mà, về nhà rồi thì nó sẽ là người nhà họ Vương chúng ta, mà đã là người nhà chúng ta, thì kiếm được bao nhiêu tiền, đều phải giao cho cha mẹ giữ. Tiền đã vào tay cha mẹ rồi, thì không phải sau này sẽ chia cho hai anh em chúng ta đấy ư?" Anh cả nhà họ Vương cười xấu xa, càng nghĩ ông ta lại càng thấy vui.

Trước đây Vương Quyên kiếm được tiền, thế nhưng lại không đưa hết cho họ. Bây giờ nếu bà ta mà ly hôn thật, vậy bà ta chính là con gái nhà họ Vương, kiếm được bao nhiêu tiền đều phải đưa hết cho gia đình.

Nếu không, ai đồng ý cho bà ta ăn không, uống không cơ chứ?

"Ôi, nói thế nghe cũng có lý đó chứ. Vương Quyên về rồi, trong nhà lại có thêm người làm việc, lại còn có thể kiếm tiền, đúng là chuyện tốt mà." Trong mắt của chị dâu cả nhà họ Vương lóe lên ánh sáng tham lam.

Bốn người càng nói càng hăng say, mãi đến khi đi đến cửa nhà, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa tắt hẳn.

Vương Quyên vốn đang chờ trong nhà, thấy người nhà mẹ đẻ quay về với dáng vẻ tươi cười, bà ta còn tưởng rằng mọi chuyện đều thuận lợi, Tô Thắng Hoa sẽ đón bà ta và Tô Vận về nhà mẹ đẻ ngay bây giờ.

Ngay cả Tô Vận cũng nghĩ như thế.

Loading...