Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:46:49
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thắng Hoa đứng cách đó không xa với gương mặt u ám, cả người ông ta tỏa ra một luồng áp suất thấp.
Bất kể ai nhìn Tô Thắng Hoa lúc này, đều biết là ông ta đang tức giận.
Trước đó khi Tô Vận chạy ùa ra khỏi nhà, Tô Thắng Hoa đã cảm thấy có chuyện bất thường rồi.
Sau khi ra ngoài, ông ta hỏi thăm mọi người trong thôn thì biết tin Tô Vận đã chạy ra khỏi thôn rồi.
Trong lòng Tô Thắng Hoa lập tức trở nên bất an, tuy rằng ông ta cảm thấy khả năng của chuyện đó không lớn, thế nhưng ông ta vẫn đuổi theo cô ta, đuổi theo đến thẳng nhà của Tô Thắng Dân.
Vừa đến đây, câu đầu tiên mà Tô Thắng Hoa nghe được, chính là lời Tô Vận yêu cầu Tô Thắng Dân đừng cho ông ta vay tiền.
Tô Thắng Hoa thật lòng muốn làm tốt chuyện nhận thầu, ông ta vất vả lắm mới thuyết phục được ông nội Tô cho ông ta cùng nhận thầu, Tô Thắng Dân cũng đã đồng ý cho vay tiền, thế nhưng bây giờ Tô Vận làm ầm ĩ như thế, ông ta nào còn mặt mũi nhìn cha và em trai nữa?
Vương Quyên chậm hơn Tô Thắng Hoa vài bước, nhìn thấy vẻ mặt tức giận đó của ông ta, bà ta rụt rè không dám tiến lên.
Tất nhiên Tô Vận cùng nhận ra, thế nhưng cô ta nhất định phải ngăn cản chuyện nhận thầu trồng trọt của cha mình cho bằng được.
"Cha, con cũng vì muốn tốt cho cha thôi." Tô Vận cất tiếng đáp.
"Con câm miệng, con nhanh về nhà với mẹ con đi." Tô Thắng Hoa không muốn nghe Tô Vận nói thêm bất cứ một câu nào nữa. Lúc này ông ta chỉ cảm thấy cả người vô cùng thất bại, bởi vì đến cả con gái, ông ta cũng không thể dạy dỗ cho nên người.
"Con không về." Tô Vận từ chối, vẻ mặt vô cùng cố chấp.
Chuyện ầm ĩ đến mức này, hàng xóm xung quanh cũng có không ít người ló đầu ra hóng hớt, Tô Thắng Dân là người phát hiện ra đầu tiên, ông nhanh chóng xua tay giải thích với hàng xóm.
"Ngại quá, trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, đã làm phiền đến mọi người rồi. Đứa bé này tính tình khó bảo, không có gì đáng nhìn đâu, mọi người giải tán đi thôi.
Nói xong, Tô Thắng Dân đi ra ngoài, kéo Tô Thắng Hoa vào nhà rồi cất tiếng khuyên bảo: "Anh cả, nếu có chuyện gì, thì chúng ta cứ vào nhà rồi hẵng nói."
Nói đùa à? Cả gia đình nhà ông đều sống ở chỗ này, gia đình anh cả lại sống trong thôn, chút nữa cả nhà anh cả vỗ m.ô.n.g rời đi, mấy lời bàn tán khó nghe kia đều để lại cho nhà họ gánh hết.
Tô Thắng Dân còn lâu mới nguyện ý đeo cái tội này.
Tô Thắng Hoa nương theo lực kéo của Tô Thắng Dân, đi vào sân, Vương Quyên ở bên kia cũng nhanh chóng kéo Tô Vận vào cửa.
Vương Tú Mi xụ mặt tiến lên đóng cửa, sau đó bà không nói tiếng nào, im lặng đi đến đứng cạnh Tô Trà.
Tô Thắng Dân vẫn ghi thù chuyện ban nãy.
Con gái ông đang yên đang lành ngồi trong nhà, thế nhưng lại bị Tô Vận kia vọt tới tận cửa mắng cho một trận, ông làm sao mà nuốt trôi cục tức này?
Cho nên, vừa đóng cửa lại, Tô Thắng Dân đã nói luôn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-161.html.]
"Anh cả, Tiểu Vận nhà anh cũng thật là, tính tình càng lúc càng khó dạy. Tô Trà nhà em đang ở nhà yên lành, tự nhiên nó chạy đến cửa mắng con bé, nói Trà Trà nhà em hãm hại anh và cha. Lời này nói thế mà nghe được à, Trà Trà nhà em oan c.h.ế.t đi được."
"Anh cả, chuyện anh muốn nhận thầu để trồng trọt kia, Trà Trà nhà em đâu có xúi giục anh đâu, sao an có thể để con gái anh mắng Trà Trà nhà em xúi giục anh cơ chứ? Còn nữa, hai chúng ta là anh em ruột, cho nên em mới đồng ý cho anh vay tiền, bây giờ Tiểu Vận nhà anh đến cửa quậy một trận ầm ĩ như thế, anh nói thử xem em có nên cho anh vay nữa không?"
Nghe thấy những lời này, trong lòng Tô Thắng Hoa vô cùng xấu hổ. Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới cất tiếng:
"Thắng Dân, anh biết chú khó xử, chuyện hôm nay đúng là anh có lỗi với chú, anh xin lỗi chú. Thế nhưng chuyện vay tiền này..."
Chỉ cần nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi kia của Tô Thắng Hoa kia, là biết ngay ông ta vẫn muốn vay tiền.
Tô Vận nghe đến đây, lại không kiềm chế được mà cất tiếng chen ngang: "Cha, chúng ta không thể nhận thầu trồng trọt được."
"Không thể cái gì mà không thể. Vậy con nói xem vì sao lại không thể làm? Con hãy cho cha một lý do thuyết phục đi xem nào." Tô Thắng Hoa đã có chút mất kiên nhẫn.
Nhìn thấy dáng vẻ cơn tức bùng lên đến cực điểm của cha, Tô Vận có chút do dự, thế nhưng cô ta thực sự không thể đồng ý cho cha nhận thầu được.
Nếu thực sự để ông ta làm, vậy đến lúc đó trong nhà sẽ phải thiếu nợ bao nhiêu tiền đây cơ chứ?
Cô ta không có quyền lên tiếng, cho nên Tô Vận lôi kéo ống tay áo của Vương Quyên, liếc bà ta một cái ra hiệu, ý bảo bà ta nói đỡ lời cho cô ta.
Vương Quyên cảm nhận được ánh mắt của Tô Vận, bà ta khẽ do dự một lát, thế nhưng khi đối diện với tầm mắt kiên quyết của Tô Vận, cuối cùng Vương Quyên vẫn lựa chọn mở miệng.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này, Vương Quyên đã có thói quen nghe theo lời của Tô Vận rồi, cho nên bà ta nhỏ giọng nói với Tô Thắng Hoa: "Thắng Hoa, nếu không thì bỏ đi."
Nghe thấy những lời này của Vương Quyên, Tô Thắng Hoa vô cùng thất vọng. Ông ta không chỉ thất vọng về Tô Vận, mà còn thất vọng về Vương Quyên nữa.
Hai người chung sống với nhau mấy chục năm như thế rồi, ông ta cũng biết tính cách của Vương Quyên có chút mềm yếu, nhu nhược, thế nhưng hiện tại rõ ràng Tô Vận làm sai, Vương Quyên còn giúp đỡ cô ta, thì đây không còn là vấn đề tính cách mềm yếu nữa rồi.
Tục ngữ nói, mẹ hiền dạy hư con, Vương Quyên lúc nào cũng bao che cho Tô Vận như thế, rõ ràng là hành động sai trái.
"Vương Quyên, chúng ta ly hôn đi thôi."
Một câu này của Tô Thắng Hoa có thể nói là quậy tung hàng ngàn bọt sóng, ban nãy vẫn đang nói chuyện nhận thầu cơ mà, sao bây giờ lại nhảy sang chuyện ly hôn rồi?
Tô Trà nghe thấy những lời này của bác cả Tô Thắng Hoa thì cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bác cả này của cô, đúng thật là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Cái gì? Ly hôn?" Vương Quyên sững người nhìn Tô Thắng Hoa.
"Đúng, ly hôn thôi. Tiền nhà chúng ta nợ người khác, tôi không cần cô trả nữa, chúng ta có hai đứa con gái, sau khi ly hôn, mỗi người nuôi một đứa."
Thoạt nhìn Tô Thắng Hoa vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến cho cả Vương Quyên lẫn Tô Vận đều sợ ngây người.
"Không, không, không. Em không muốn ly hôn, em đã nói gì đâu. Anh muốn nhận thầu thì anh cứ làm đi, em không nói gì nữa đâu." Vương Quyên vừa nói, vừa nhìn Tô Thắng Hoa bằng dáng vẻ tội nghiệp.