Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:46:47
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Rầm" một tiếng, Tô Trà trực tiếp tiến lên, đóng cửa lại.

"Có bệnh thì đến bệnh viện khám đi." Tô Trà cách cổng nói một câu, sau đó cô xoay người đi về phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân bên trong xa dần, Tô Vận che mũi quát lớn lên: "Tô Trà, chị đứng lại đó."

Thế nhưng chân của Tô Trà không thèm dừng lại chút nào, cô tiếp tục bước đi.

Tô Trà tỏ vẻ: cô là cái thá gì mà tôi phải nghe cô?

"Tô Trà, chị ra đây cho tôi, chị đã có bản lĩnh gây chuyện, thì phải có bản lĩnh thừa nhận đi chứ, chị chột dạ đúng không?"

"Tô Trà, Tô Trà, chị mở cửa cho tôi. Tôi vẫn chưa nói xong cơ mà, chị mở cửa ra."

"Tô Trà, nếu chị không mở, tôi sẽ phá cửa đó."

Ngoài cửa, Tô Vận gọi tên Tô Trà hết câu này đến câu khác, âm thanh điên cuồng đó khiến cho Tô Trà và tất cả mọi người trong nhà không có cách nào xem nhẹ được.

Tô Thắng Dân là người đầu tiên chạy ra ngoài.

Vừa ra đến nơi, ông đã nhìn thấy Tô Trà đang đứng trong sân với vẻ mặt bình tĩnh, bèn cất tiếng hỏi:

"Con gái, có chuyện gì thế con? Tô Vận đứng ở ngoài hả? Nó điên rồi à? Sao lại la hét ầm ĩ thế, làm thế thì còn ra thể thống gì nữa, có con gái nhà nào như nó không?"

"Cha, cha đừng để ý đến cô ta. Cô ta có bệnh đó. Vừa rồi, khi con vừa mở cửa ra, cô ta đã mắng con, nói con hãm hại bác cả rồi ông nội gì đó. Có quỷ mới biết cô ta tự nhiên nói nhăng nói cuội cái gì." Tô Trà đáp.

"Vậy chúng ta cũng không thể để nó la hét ầm ĩ ở bên ngoài mãi thế được. Hàng xóm láng giềng sẽ nhìn chúng ta thế nào đây?" Tô Thắng Dân cau mày.

Vương Tú Mi cũng chạy đến, gương mặt của bà đen xì:

"Đúng đó, câu nào cũng gọi tên con, đây không phải là có ý đồ phá hỏng thanh danh của con đấy à? Để mẹ đi mở cửa, mẹ thật sự muốn xem xem, con nhỏ Tô Vận này có ý gì?"

Vương Tú Mi cũng không phải một người có tính tình hiền lành gì cho cam, bà xông thẳng về phía cổng, trực tiếp mở cổng ra rồi quát lớn lên một câu:

"Đừng có hét nữa. Tốt xấu gì, Trà Trà cũng là chị họ cùa cháu, bây giờ cháu lại Tô Trà này Tô Trà nọ, nghe có vẻ vô giáo dục lắm đấy. Có chuyện gì, cháu nói đi, Tô Trà nhà thím trêu chọc gì cháu?"

Nếu hôm nay không giải thích rõ nguyên nhân, Vương Tú Mi bà còn lâu mới để yên nhé.

Tô Bảo cũng lê đôi chân ngắn, chạy xoành xoạch đến bên cạnh Tô Trà. Cậu bé nhìn dáng vẻ thần kinh của Tô Vận ở ngoài cửa mà có chút sợ hãi.

Thấy cánh cửa cổng cuối cùng cũng được mở ra, ánh mắt của Tô Vận lườm thằng về phía Tô Trà.

"Tô Trà, chị nói đi, rốt cuộc chị có ý gì hả? Có phải chị đang cố ý không, chị xúi ông nội nhận thầu núi trồng cây cũng thôi đi, đằng này chị lại xúi cả cha tôi cùng nhận thầu nữa, hành động này của chị không phải hãm hại người khác thì là gì? Rốt cuộc chị có mưu đồ gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-160.html.]

"Tôi có mưu đồ gì, có phải đầu óc của cô có bệnh không hả? Đầu tiên, tự bản thân ông nội muốn nhận thầu, chứ không phải do tôi xúi giục."

"Thứ hai, bác cả của tôi, cũng chính là cha của cô, năm nay ông ta đã sắp bốn mươi tuổi rồi, là một người trưởng thành rồi, không phải trẻ con mà tôi chỉ nói đôi ba câu là có thể xúi giục."

"Cuối cùng, cô nói chuyện nhận thầu là hãm hại người khác, những lời này của cô vô lý lắm nhé? Cô nói rõ ra xem tôi hãm hại kiểu gì? Bây giờ trong thôn đang làm công tác tuyên truyền, chăn nuôi khoa học, trồng trọt khoa học, nhà chúng ta nhận thầu là nghe theo chính sách của nhà nước cơ mà, cô mở miệng ngậm miệng đều nói việc trồng trọt là hãm hại người khác là có ý gì, chẳng lẽ cô nói chính sách là sai à? Hay là cô là thầy bói, cho nên bói ra chuyện người dân trong thôn nhận thầu sẽ bị lỗ?"

Cái miệng nhỏ của Tô Trà đóng mở liên tục, những lời nói sắc sảo phun ra như s.ú.n.g liên thanh, khiến cho cơn tức trong lòng Tô Vận hạ xuống từng chút một.

Những lời nói của Tô Trà giống như một chậu nước lạnh hắt thẳng về phía cô ta, khiến cho Tô Vận tỉnh táo lại trong chớp mắt.

Ngoài tỉnh táo ra, cô ta còn có chút hết hồn hết vía nữa.

Cô ta có thể trả lời thế nào đây?

Cô ta đâu thể nói rằng, bởi vì cô ta trọng sinh, sống lại một đời cho nên cô ta mới biết chuyện nhận thầu trồng trọt sẽ bị lỗ vốn cơ chứ, cô ta lại càng không thể nói rằng, cô ta không coi thường chính sách này.

Cho dù nói thế nào cũng đều sai cả.

Nếu nói nguyên nhân đầu tiên, cô ta sẽ bị coi thành kẻ tâm thần, lỡ đâu lại thu hút sự chú ý của người khác, cô ta sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm, phẩu thuật?

Nguyên nhân thứ hai lại càng không thể nói.

Cuộc đời của cô ta vẫn chưa bắt đầu, thế nhưng bây giờ nếu cô ta dám bảo cô ta coi thường chính sách, vậy không phải là ngại sống quá lâu đấy ư?

Thế nhưng, khi Tô Vận ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ vừa bình tĩnh, lại vừa cao cao tại thượng kia của Tô Trà, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.

Rõ ràng, người đáng lẽ ra nên được chú ý là Tô Vận cô ta mới đúng, cô ta mới chính là người đặc biệt đó.

Thế nhưng, vì sao Tô Trà lại giống như một tia sáng lấp lánh, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy Tô Trà, mà lại không nhìn thấy Tô Vận cô ta.

Chuyện đã nói đến nước này rồi, Tô Vận cắn răng kiềm chế sự ngột ngạt trong lồng ngực, cô ta quay đầu, nhìn về phía Tô Thắng Dân:

"Chú hai, chú có thể đừng cho cha cháu vay tiền không? Tình hình nhà cháu thế nào chú cũng thấy rồi đó, số tiền lần trước vay, nhà cháu vẫn chưa trả chú được. Nếu lần này chú tiếp tục cho nhà cháu vay tiền, nhà cháu chưa chắc đã có thể trả lại."

Câu này có hàm ý là: nếu chú đồng ý cho mượn, thì đừng mong lấy lại được.

Nghe thấy những lời này của Tô Vận, đôi mày của Tô Thắng Dân khẽ nhíu lại. Ông đánh giá Tô Vận một lát lâu rồi mới cất tiếng đáp lời:

"Chuyện này, chú không thể đồng ý với cháu được. Hơn nữa, từ bao giờ mà cháu lại có thể quyết định thay cả nhà thế hả?"

Nếu anh cả Tô Thắng Hoa của ông thực sự để con nhóc Tô Vận này làm chủ gia đình, vậy thì Tô Thắng Dân thật sự cần phải suy xét lại chuyện vay tiền.

Đúng lúc này, phía sau Tô Vận đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

"Tô Vận, con đang nói bậy bạ gì thế hả? Chuyện trong cái nhà này, từ bao giờ đến lượt con quyết định vậy? Con nhanh chóng về nhà với mẹ con ngay đi, thật sự là càng lớn càng không có chút quy củ nào hết."

Loading...