Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:45
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy giọng nói bên ngoài, ông nội Tô bèn đi ra mở cửa.
"Tìm tôi hỏi chuyện gì?" Ông nội Tô hỏi.
"Hì hì." Đại Lâm nở nụ cười chất phác, ông ta gãi gãi đầu, xấu hổ cất tiếng: "Chú, chú vừa lên trấn trên về đúng không ạ? Chú đã suy nghĩ xong là sẽ trồng cây gì chưa?"
"Tôi trồng cam, địa phương chúng ta khá thích hợp để trồng cam. Cậu hỏi tôi là vì cũng muốn trồng loại này à?"
"Khụ khụ, chú, chú là một nông dân cừ khôi, đi theo chú chắc chắn không sai được." Tuy Đại Lâm khờ khạo thật, thế nhưng vợ ông ta thông minh. Vừa rồi trước khi ra ngoài, vợ ông ta đã dặn dò kĩ càng, nhất định phải hỏi rõ ràng xem nhà họ Tô trồng gì. Đi theo ông nội Tô chắc chắn đúng không sai.
Nhà họ Tô có sinh viên được cử đi học, còn có Tô Thắng Dân làm việc trong đội vận chuyển nữa chứ, chắc chắn tin tức linh thông hơn họ, chắc chẳn hiểu biết hơn đám người tay không vác đá qua sông như họ nhiều lắm.
"Trước đó tôi cũng nói rồi, mọi người muốn trồng theo tôi, tôi cũng không cấm, thế nhưng lỡ xảy ra chuyện gì, mọi người cũng đừng trách ngược lại tôi."
"Không đâu, chắc chắn là không đâu mà." Đại Lâm liên tục gật đầu.
Tuy Đại Lâm khờ khạo, tính tình cũng không tệ, thế nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ông nội Tô cũng phải cảnh báo trước.
Bây giờ nói rõ ràng rồi, lỡ có gặp chuyện không may thì người ta cũng không oán ông cụ.
Qua nửa tiếng sau, sau khi Đại Lâm hỏi rõ ràng mọi chuyện, lại nhờ ông nội Tô nhập cây giống về giúp.
Còn về phần nhận thầu đỉnh núi nào, Đại Lâm định nhận thầu ngay bên cạnh chỗ ông nội Tô.
Tô Thắng Hoa bên phía phòng cả kia trong lòng sốt sắng, lo lắng không yên. Cho nên đợi Đại Lâm vừa rời đi, ông ta đã đi ra ngoài luôn.
"Cha, con có chuyện muốn nói với cha."
"Chuyện gì nữa?" Ông nội Tô còn đang định ra ngoài, nghe thấy những lời này của Tô Thắng Hoa, ông cụ lập tức dừng lại.
"Cha, con cũng muốn trồng trọt theo cha. Con đã mượn được tiền rồi, thế nhưng cũng không có nhiều lắm, cha xem có thể để con cùng nhận thầu một ngọn núi với cha không? Con có sức lực, sau này việc đồng áng cha cứ để con lo, cha chỉ cần nghỉ ngơi là được. Cha..."
Những lời nói phía sau, Tô Thắng Hoa có chút không thốt nên lời.
Ông ta biết, ông ta làm như thế là chiếm lợi của cha mình, thế nhưng ông ta không muốn mất đi cơ hội lần này.
Ông nội Tô nhìn chằm chằm Tô Thắng Hoa một hồi lâu, cuối cùng ông cụ vẫn mềm lòng.
Tô Thắng Hoa là con cả của ông cụ, thế nhưng bây giờ thằng hai và thằng ba đều có cuộc sống tốt, thằng cả sống như thế, không phải ông nội Tô không đau lòng.
"Con muốn trồng cùng cha cũng được thôi, con mượn được bao nhiêu tiền?"
"Ba trăm đồng ạ." Có thể mượn về ba trăm đồng, Tô Thắng Hoa đã bỏ hết mặt mũi rồi.
Ông nội Tô cũng không hỏi Tô Thắng Hoa mượn số tiền này ở đâu, cũng không hỏi những chuyện khác.
Ông cụ chỉ lập tức đưa Tô Thắng Hoa đến tìm trưởng thôn.
Ở nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn vừa nghe hết những lời của ông nội Tô, thì im lặng một lúc lâu không lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-150.html.]
Mới vừa rồi, ông nội Tô nói kí hợp đồng cái gì đó, tiền nhất định sẽ trả, thế nhưng tạm thời không thể lấy ra nhiều tiền như thế.
Trong lòng trưởng thôn khẽ suy xét một lát.
Nếu đã kí hợp đồng rồi, vậy chắc chắn không thể quỵt nợ được, hơn nữa họ đều sống cùng một thôn, trưởng thôn vẫn tin tưởng nhân phẩm của ông nội Tô.
Thế nhưng, biện pháp này...
"Lão Tô, biện pháp này của ông, là Tô Trà chỉ cho à?" Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt tôi hiểu mà.
Ông nội Tô cười trừ, chứ không trả lời.
Trong lòng trưởng thôn đã hiểu rõ rồi, câu trả lời của ông cụ cũng đâu cần thiết nữa.
"Lão Tô, chuyện này một mình tôi nói thì cũng không có tác dụng gì, dù sao tiền này thu về cũng tính là tiền chung của thôn, phải để mọi người đồng ý mới được. Vậy đi, chút nữa tôi sẽ tập hợp mọi người lại mở họp, hỏi ý kiến của mọi người xem thế nào. Nếu tất cả mọi người cùng đồng ý, vậy thì không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta sẽ kí hợp đồng."
"Ôi, vậy làm phiền ông rồi." Ông nội Tô khách sáo nói.
"Cái gì mà làm phiền với không làm phiền cơ chứ? Chúng ta đều là làng xóm láng giềng, tôi vẫn phải cảm ơn ông vì đã ủng hộ công việc của tôi nữa kìa." Trong thôn có không ít người đang mong chờ tin tức của ông nội Tô, ông nội Tô chính là người khởi xướng, trong thôn chắc chắn sẽ có không ít người làm theo.
Ngay ngày hôm sau, trưởng thôn triệu tập mọi người trong thôn lại để họp. Đối với chuyện trả góp phí thầu của ông nội Tô, thật ra tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.
Dù sao đó cũng là tiền nộp về thôn, cũng có được chia đến tay bọn họ đâu.
Lại nói, lúc trước trưởng thôn còn nói phải mở rộng đường xá, cho nên tiền quỹ trong thôn chắc chắn còn chưa đủ.
Người trong thôn không có ý kiên gì, ông nội Tô cũng rèn sắt khi còn nóng, sau khi buổi họp kết thúc, ông cụ lập tức đến tìm trưởng thôn kí hợp đồng.
Tô Thắng Hoa cũng đến, hai người cùng kí hợp đồng.
Dân làng biết được hành động này của cha con nhà họ Tô, trong lòng họ thầm thắc mắc không biết ông nội Tô có phải đã nhận được tin tức gì rồi không, mà lại vội vàng kí hợp đồng như thế?
Người trong thôn càng nghĩ lại càng cảm thấy suy nghĩ của mình có lý, càng ngày càng có nhiều người bắt chước theo, mấy gia đình khác cũng lục tục chạy đến hỏi trưởng thôn về chuyện nhận thầu núi.
Biết được tin ông nội Tô và Tô Thắng Hoa cùng nhận thầu một mảnh, suy nghĩ của người dân trong thôn cũng trở nên linh hoạt hơn.
Thế thì mấy nhà bọn họ cũng nhận thầu chung một ngọn núi, nhà nào đưa nhiều tiền thì nhận phần đất lớn hơn.
Tuy nhiên, đã có liên quan đến vấn đề tiền bạc rồi, thì hầu hết những người cùng nhận thầu với nhau đều là những anh em đã ở riêng.
Bên cạnh những người muốn trồng trọt, thì cũng có khá nhiều người muốn chăn nuôi.
Thế nhưng đám người chăn nuôi kia vẫn còn có chút do dự. Đúng lúc này, Tô Trà về thôn tìm trưởng thôn.
Trong nhà trưởng thôn, sau khi nghe xong những lời mà Tô Trà nói, vẻ mặt của trưởng thôn hiện rõ vẻ kinh ngạc.
"Cái gì? Tô Trà, cháu muốn nuôi heo á?" Giọng của trưởng thôn không khống chế được, âm lượng vô cùng lớn.
"Đúng vậy ạ. Trưởng thôn, không phải trong thôn chúng ta đang tuyên truyền, khuyến khích mọi người chăn nuôi sao ạ, cháu cũng có hứng thú với lĩnh vực này, cho nên cháu muốn thử xem thế nào. Sân sau nhà cháu có một miếng đất trống, thôn có thể để cháu dùng miếng đất đó không? Tất nhiên là cháu sẽ trả tiền." Tô Trà cười cất tiếng hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của Tô Trà, trưởng thôn thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ một cô gái thế này đi chăn lợn.