Trương Thúy Hà nhìn mọi người nhìn chằm chằm thì chằng những không kiềm chế lại, mà còn cười càng lớn tiếng thêm.
“Ha ha ha ha, Tô Trà, con nhóc lỗ vốn kia, nếu cháu không biết làm thì cháu cứ nói thẳng là mình không biết làm, đằng này cháu không biết thế nhưng lại giả vờ thành cái dáng vẻ thành thạo lắm là sao? Vừa nãy cháu viết cái gì xoành xoạch một cái đấy hả?”
“Tô Trà, chuyện này không phải chuyện đùa đâu, đây chính là số tiền thu hoạch suốt một năm của chúng tôi đó, nếu cháu tính lầm, tất cả mọi người đều sẽ mất trắng luôn đó.”
“Con nhóc lỗ vốn kia, hay là cháu về nhà gọi Tô Vận nhà cháu đến đây đi, không biết cũng giả vờ giả vịt.”
Trương Thúy Hà nói rất nhiều, trong đôi mắt của bà ta tràn ngập sự trào phúng với Tô Trà.
Ngày hôm qua con nhóc c.h.ế.t tiệt này dám lấy d.a.o dọa bà ta, bây giờ Trương Thúy Hà bắt được nhược điểm của cô, không có lý gì bà ta lại không đánh trả.
Vương Tú Mi đứng gần đó, vốn đang khoe khoang với người khác thì nghe thấy tiếng nói của Trương Thúy Hà, bà xông thẳng tới, nhổ nước bọt về phía Trương Thúy Hà:
“Trương Thúy Hà kia, cái miệng thối của cô lại ăn nói bậy bạ gì thế hả? Con gái tôi tính nhanh thì làm sao? Chẳng lẽ cô còn không cho phép con gái tôi được thông minh à?”
"Con gái của cô tất nhiên cô sẽ nói như thế rồi, thế nhưng cô nói thì không tính, phải tất cả mọi người nói thì mới tính." Trương Thúy Hà cười nhạo một tiếng, nói với một đám người đang đứng gần đó: “Mọi người nói xem, có ai tính nhanh như thế không? Liệu có đáng tin không?”
Có Trương Thúy Hà lên tiếng, những người bên cạnh cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Đây chính là tiền bán lương thực của nhà họ, quanh năm suốt tháng vất vả mệt nhọc lắm mới kiếm được. Tô Trà lại còn dám làm xằng làm bậy?
“Tô Trà, nếu không cháu quay về gọi Tô Vận đến đây đi?”
"Đúng vậy, cháu chưa tính toán gì đã viết xuống. Chúng tôi..." Không tin tưởng.
“Đúng đó, đúng đó.”
Ngay khi mọi người ầm ĩ, trưởng thôn vốn đang quan sát mấy người vận chuyển chất hàng lên xe tải nhìn thấy tình huống bên này thì vội vàng chạy qua, vừa chạy vừa quát hỏi.
“Làm gì thế hả, làm gì thế hả? Sao lại chen chúc thành một đám thế này rồi? Bên xe tải kia còn đang chờ hàng để chất lên xe kia kìa, sao bên cách người lại không cân tiếp đi, đứng đực ra thế làm gì hả?”
Nghe thấy tiếng quát của trưởng thôn, âm thanh nghị luận của mọi người cũng nhỏ xuống. Thế nhưng vẫn có người không nhịn được nhỏ giọng tố cáo.
“Trưởng thôn, Tô Trà tính cũng không thèm tính, cứ thế viết bừa xuống.”
“Đúng vậy, viết bừa. Thế này mà xem được à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-15.html.]
Trưởng thôn nghe thấy có người nói như thế thì quay đầu nhìn về phía Tô Trà, vẻ mặt ông ta nghiêm túc: “Tô Trà, thật sự có chuyện như vậy ư? Cháu nói đi!”
Trưởng thôn cảm thấy một cô gái nhỏ thoạt nhìn ngoan ngoãn như Tô Trà, có lẽ sẽ không đến mức không hiểu được tầm quan trọng của chuyện này đâu nhỉ?
Quả nhiên, Tô Trà trả lời: “Trưởng thôn, cháu không viết bừa mà. Đây này, cháu tính đúng hết rồi, chẳng qua cháu tính quá nhanh, nên mọi người mới không tin.”
"Tính quá nhanh á? Nhanh đến mức nào?" Trưởng thôn hỏi một câu.
Những người khác đứng cạnh nghe thấy nhưng không hé răng, trong lòng lại không nhịn được thầm phỉ nhổ một câu... Quá nhanh chỗ nào, căn bản là nhanh một cách thái quá.
Trưởng thôn thấy những người khác đều không nói gì, thì chỉ vào mấy người đàn ông đang chờ đến lượt mình cân ở bên cạnh, ông ta cất tiếng:
“Mấy người, cho lên cân đi. Tô Trà, cháu tính xem, ông cũng thật sự muốn xem là nó nhanh đến mức nào.”
Thấy trưởng thôn chỉ tay về phía mình, mấy người đàn ông lập tức làm theo lời trưởng thôn.
Sau đó, cảnh tượng được tái hiện.
Chỉ thấy mấy người đàn ông vừa đặt lên cân xong, Tô Trà chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức viết xuống hai con số.
Trưởng thôn nhìn động tác của Tô Trà, cũng có chút mất bình tĩnh. Ông ta khẽ giật mình lên tiếng hỏi: “Cái này, cái này là xong rồi ư?”
"Ha ha ha, đúng thật là xong rồi, xong đời rồi!" Trương Thúy Hà nhìn động tác của Tô Trà, bà ta không nhịn được mà ôm bụng cười, kiêu ngạo giơ ngón tay lên chỉ về một đống phân trâu cách đó không xa.
Bà ta nói: “Thấy đống đó không? Nếu Tô Trà mà cũng có thể tính đúng, tôi sẽ lập tức ăn đống phân trâu kia.”
Tầm mắt Tô Trà nhìn theo hướng tay Trương Thúy Hà chỉ, thấy một đống cứt trâu to đùng, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô thể hiện rõ vẻ ghét bỏ.
Sau đó, Tô Trà khẽ mím môi, vẻ mặt buồn bực cất tiếng: “Thím Trương...”
"Sao hả? Có phải sợ rồi không?" Trương Thúy Hà chống nạnh, kiêu ngạo hỏi.
"Không ạ." Tô Trà phun ra hai chữ, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Trương Thúy Hà, cô bình tĩnh tiếp tục nói: “Thím Trương, chỉ là tôi không ngờ thím còn có loại đam mê này.”
Đam mê gì?
Ăn phân trâu á?
Trương Thúy Hà còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì những người bên cạnh đã hiểu ra rồi. Có người không nhịn được bật cười thành tiếng.