Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:35
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến trưa hôm đó, Tô Thắng Dân về nhà. Khi hai vợ chồng trò chuyện, Vương Tú Mi kể lại cho chồng nghe về cuộc đối thoại giữa mình và con gái ban sáng.
Tô Thắng Dân càng nghe, càng cảm thấy con gái lợi hại.
Đọc nhiều sách đúng là có ích, ngay cả chuyện trồng trọt và chăn nuôi cũng có thể đạo lý rõ ràng như thế.
Chi nên trong bữa cơm trưa hôm đó, Tô Thắng Dân hỏi Tô Trà xem buổi chiều có định về thôn thăm ông nội Tô không, rồi thuận tiện thuật lại những lời mà sáng nay cô đã nói với Vương Tú Mi cho ông nội Tô nghe.
Tô Thắng Dân đã nhìn ra, ông nội Tô động lòng với chuyện trồng trọt này rồi.
Tô Trà đồng ý.
Lâu lắm rồi cô không về thôn, chiều nay về một chuyến cũng được thôi.
Ba giờ chiều...
Khi Tô Trà về nhà cũ, ông nội Tô và Tô Thắng Hoa đều không có ở nhà. Tô Trà ra ngoài hỏi thăm mới biết được, họ đang làm việc ở ngoài đồng.
Tô Trà đi thẳng đến bờ ruộng nhà mình, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Thắng Dân và Tô Thắng Hoa.
Nhìn thấy Tô Trà về nhà, ông nội Tô tạm dừng công việc trong tay.
"Trà Trà, sao cháu lại về rồi."
"Cháu về thăm ông nội và bác cả ạ." Tô Trà cười đáp.
Tô Thắng Hoa đang làm việc ở mảnh ruộng cách đó không xa, nghe thấy Tô Trà nói vậy thì ngẩng đầu nhìn lên, nở một nụ cười hàm hậu với Tô Trà.
"Cháu có lòng là tốt rồi." Trên gương mặt của ông nội Tô cũng hiện lên ý cười, ông cụ vừa trò chuyện với cô, vừa rửa sạch bùn đất bám trên tay.
Ông nội Tô đi về phía Tô Trà, tầm mắt khẽ nhìn cô một cái.
"Cháu nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì." Vô duyên vô cớ về thăm ông cụ, ông cụ còn lâu mới tin.
"Khụ khụ, cháu nói mà, vẫn là ông nội lợi hại." Tô Trà dỗ dành ông cụ một câu, sau đó tiếp tục cất tiếng: "Ông ơi, cháu nghe cha cháu kể rằng trong thôn đang có kế hoạch trồng trọt và nuôi dưỡng, ông nội có ý định làm không ạ?"
Ông nội Tô nhìn Tô Trà, ông cụ im lặng một lúc lâu rồi mới cất tiếng: "Có."
Trong cuộc họp kia trưởng thôn cũng đã nói rồi, chờ sau khi cây ăn quả thu hoạch được rồi, thì có thể bán lấy tiền.
Bây giờ hoa quả vô cùng đắt đỏ, ngành sản xuất hoa quả này có lẽ sẽ không lỗ vốn đâu.
Thế nhưng trong lòng ông nội Tô vẫn có chút do dự, dù sao thì chuyện này cũng có rủi ro.
Nếu thực sự lỗ vốn, thì sẽ không còn đường lui nữa.
"Về chuyện này, cháu có ý kiến gì không?" Ông nội Tô hỏi.
"Ông nội, nếu ông đã hỏi cháu rồi, vậy thì cháu sẽ thuận miệng nói vài câu vậy. Có phải ông nội muốn trồng cây ăn quả không? Nếu thế thì đầu tiên ông phải biết được chỗ bán cây giống đã, hoặc là ông nhờ người mua cây giống rồi mang về đây giúp ông."
"Sau đó, ông phải biết được cách trồng của những cây ăn quả này, cách chăm sóc sau khi trồng, cách trừ sâu bọ, cách khiến cho quả ngọt hơn, ngon hơn. Nếu quả mà không ngon, thì cho dù có trồng thành công cũng sẽ chẳng có người mua đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-145.html.]
"Còn nữa, nếu chất lượng trái cây không thành vấn đề, vậy thì ông lại phải quan tâm đến nguồn tiêu thụ nữa. Đến lúc đó ông bán đi đâu, ai sẽ nhập hàng của ông, những chuyện này ông đều phải tính toán từ trước mới được."
Nghe thấy chỉ mỗi việc trồng cây thôi mà đã có nhiều kiến thức như vậy, vẻ mặt của ông nội Tô cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.
.
Tô Thắng Hoa đứng cách đó không xa, đang vểnh tai lên nghe cũng có chút thất vọng. Toàn thân ông ta giống như củ cải phơi sương vậy.
"Thế nhưng ông vẫn muốn làm." Ông nội Tô hạ giọng nói.
Tô Trà ngước mắt nhìn lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt cố chấp kia của ông nội Tô.
"Ông nội, ông muốn làm thì làm thôi, những chuyện đó ông đều có thể học cơ mà. Chuyện nguồn tiêu thụ thì tạm thời không cần lo vội, đợi đến lúc trồng được cây đã rồi chúng ta bàn lại sau. Mấy nữa cháu sẽ mua cho ông mấy quyển sách về phương diện này, ông học cho tốt là được."
Ông nội Tô có chút khó xử, bảo ông cụ học á?
Cả đời này ông cụ chưa từng được đi học, cũng chỉ nhận biết có vài chữ mà thôi. Đến lúc đó sách mua về rồi, chữ biết ông cụ, thế nhưng ông cụ không biết chữ thì sao.
"Cái đó, Trà Trà, bác có thể học cùng không?" Tô Thắng Hoa đứng bên cạnh nghe nửa ngày, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa cũng mò tới theo, rồi hỏi Tô Trà với đôi mắt trông mong.
"Có thể chứ. Bác cả học cùng ông nội, còn có thể trao đổi với nhau nữa chứ. Nếu có chữ nào không biết thì có thể tra từ điển, cháu cũng sẽ mua thêm cho mọi người một quyển từ điển nữa."
"Ôi chao, vậy là tốt rồi. Không cần mua từ điển đâu, Tô Vận cũng có một quyển, để bác mượn của con bé là được rồi."
Mọi chuyện quyết định xong xuôi. Chiều hôm đó, trước khi Tô Trà về trấn trên, ông nội Tô nhét cho cô mấy cân bột mì trắng bảo cô mang về, nói là bột mì năm nay nhà mới trồng được, bảo cô mang về làm mì mà ăn.
Sự nhiệt tình của ông cụ khó mà từ chối được, cuối cùng Tô Trà xách theo mấy cân bột mì về nhà.
Vì đã hứa sẽ mua sách cho ông nội Tô, cho nên hai ngày sau đó Tô Trà chạy đi chạy lại vài thư viện, cô còn cố ý nhờ ông chủ giữ lại cho cô vài quyển sách về lĩnh vực gieo trồng.
Cô còn phải vẽ bản thiết kế, bận rộn đến độ cả người gầy rộc đi, Vương Tú Mi nhìn mà lòng đau như cắt.
Mấy hôm sau, cuối cùng Tô Trà cũng mua được hết sách cho ông nội Tô, bản thiết kế cô cũng vẽ xong rồi.
Sau khi đóng gói bản thiết kế cẩn thận, Tô Trà liên hệ với Vương Quốc Quân.
Ở Bắc Kinh, khi Vương Quốc Quân nhận được điện thoại của Tô Trà, ông ta vô cùng vui vẻ. Đợi đến khi nghe thấy Tô Trà nói rằng cô đã vẽ xong bản thiết kế rồi, Vương Quốc Quân lại càng vui mừng hơn.
"Tô Trà, thầy nói cho em biết, em giao bản thiết kế này lên, bên kia đã hứa là sẽ thưởng cho em. Em thử đoán xem người ta sẽ thưởng cho em cái gì?" Trong điện thoại, Vương Quốc Quân thừa nước đục thả câu.
"Thưởng gì cũng được ạ, em không kén chọn." Thế nhưng Tô Trà cảm thấy đưa tiền cho cô là tốt nhất, cô thích tiền nhất.
"Nghe nói là thưởng tiền, khoảng hai ngàn đồng cơ đấy."
"Ơ." Tô Trà hít sâu một hơi, hai ngàn đồng chính là số tiền đó.
Ở thời đại này hiếm khi thưởng tiền, lần trước trưởng thôn đi họp cũng chỉ mới được thưởng một cái cốc tráng men mà thôi, cô đây được thưởng tận hai ngàn, đúng là chuyện vui ngoài dự đoán mà,
Hai ngàn đồng, tương đương với một căn nhà nhỏ ở thành phố C rồi.
"Được rồi, tôi không nói với em nữa. Em để lại thông tin liên lạc, sau này tôi sẽ liên lạc với em." Vương Quốc Quân nói.