Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:31
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chị, chị sẽ bảo vệ em mà phải không?" Vẻ mặt của Tô Bảo tràn ngập sự mong chờ.

"Còn lâu!" Cô không chút lưu tình chọc thủng ảo tưởng của cậu bé.

"Dựa núi núi đổ, dựa người người đi, chỗ dựa vững chắc nhất chính là bản thân. Em tự cố gắng đi thôi, nếu em mà không cố gắng, tương lai sẽ phải quay về thôn trồng trọt đó. Đúng lúc cha chúng ta còn có đồng ruộng, đất đai, đều sẽ để cho em trồng." Tô Trà cười toe nói.

Cho dù là bất cứ việc gì, chỉ cần cố gắng hết mình là được. Còn nếu muốn không làm mà hưởng á, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế.

Tô Trà cảm thấy trồng trọt cũng rất tốt mà, không phải người ta vẫn luôn nói rằng lao động là vinh quang đấy ư?

Nếu không có nông dân vất vả, chịu nắng chịu mưa trồng trọt, thì lương thực từ đâu đến?

Lại nói, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Nói không chừng, trồng trọt cũng có thể trồng ra được một tương lai cẩm tú đó chứ.

Cả nhà vô cùng náo nhiệt, bầu không khí sôi nổi, hòa thuận.

Nửa tiếng sau, hai anh em Tô Thắng Lợi và Tô Thắng Dân đã về đến nhà.

Vận may của hai người khá tốt, lúc đi đến quầy thịt thì đúng lúc người ta còn mỗi một cái móng giò, nếu đợi đến tối mới qua thì chỉ sợ chẳng còn gì nữa.

Bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, sau khi cơm nước xong xuôi, trước khi về nhà Tô Thắng Dân còn mời mọi người tối nay qua nhà ông ăn cơm, chuyện lần này của ông đã gây phiền phức cho người trong nhà rồi.

Nghe thấy lời này, Tô Thắng Lợi vẫn chưa kịp lên tiếng, thì Lưu Mĩ Lan đã cướp lời đồng ý luôn.

Đây chính là cơ hội tốt để tạo mối quan hệ tốt với chi thứ hai, cũng chính là cơ hội để tạo quan hệ tốt với Tô Trà đó.

Chuyện lần này hầu như đều do một tay Tô Trà giải quyết, Lưu Mĩ Lan xem như đã nhận ra, cô cháu gái Tô Trà này, tương lai khó mà đo lường được.

Sau khi Tô Thắng Dân về nhà đi cũng ra ngoài luôn. Ông phải về thôn một chuyến, báo cho ông nội Tô và Tô Thắng Hoa biết ông không có chuyện gì cả, thuận tiện mời họ tối đến nhà ông ăn cơm.

Ở nhà, Vương Tú Mi đang gõ cửa phòng Tô Trà.

"Con gái ơi." Vương Tú Mi cách một cánh cửa gọi một tiếng.

"Dạ, mẹ ơi, con không khóa cửa, mẹ vào nhà đi ạ." Tô Trà đáp lời bà.

Vương Tú Mi ở bên ngoài nghe thế thì đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tô Trà đang ngồi bên bàn học vẽ vẽ cái gì đó, bà đi qua rồi đảo mắt nhìn về phía bức tranh của Tô Trà.

Cái gì thế kia? Bà xem chẳng hiểu gì cả.

Tô Trà cảm nhận được tầm mắt của mẹ già nhà mình, thì cô ngừng động tác trên tay rồi ngẩng đầu lên nhìn qua."

"Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không ạ?"

"Đúng rồi, cái đó, mẹ đến để hỏi con xem mời luật sư tốn bao nhiêu tiền thế? Vừa rồi mẹ mới nhớ đến chuyện này, mẹ mang tiền đến bù lại cho con."

"Mẹ, xem mẹ nói gì kìa? Tiền của con chẳng lẽ không phải tiền của mẹ đấy ư? Con vui vẻ khi tiêu tiền cho cha mà, hơn nữa con cũng có tiền, tòa soạn bên kia có trả tiền nhuận bút cho con, ngoài ra còn có tiền thưởng mà trường học đã thưởng trong cuộc thi lần trước nữa. Số tiền này mẹ không cần đưa lại con đâu."

"Không được, sao có thể dùng tiền của con cơ chứ?"

"Sao lại không thể dùng hả mẹ? Con là con gái của cha mẹ, sao cha mẹ lại không thể tiêu tiền của con? Lại nói, chúng ta vừa mua nhà, mẹ vẫn nên tiết kiệm số tiền trong tay mẹ đi."

"Không phải, thân làm cha mẹ sao có thể tiêu tiền của con được? Con mới bao nhiêu tuổi cơ chứ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-143.html.]

"Mẹ ơi, con mười sáu rồi, còn một tháng nữa là con sẽ mười bảy tuổi. Cha mẹ tiêu tiền cho con, con tiêu tiền cho cha mẹ, không có vấn đề gì cả." Đúng, chính là như vậy.

"Mẹ, nếu mẹ mà còn nói nữa là con tức giận đó." Tô Trà xụ mặt, dáng vẻ như chuẩn bị tức giận đến nơi.

Vương Tú Mi thấy con gái đã nói đến mức này rồi, bà cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Thế nhưng, trong lòng Vương Tú Mi thầm dự tính, đợi sau này có tiền rồi, bà sẽ bù lại cho con gái sau.

Chạng vạng hôm đó, Tô Thắng Dân và ông nội Tô, Tô Thắng Hoa cùng nhau trở về.

Tô Trà phát hiện ra, ba mẹ con Tô Trà, Tô Diệp không đến.

Tất cả mọi người đều phát hiện ra, thế nhưng không ai nói toạc ra cả.

Cơm chiều do ba người Vương Tú Mi, bà nội Tô và Lưu Mĩ Lan cùng chuẩn bị. Vương Tú Mi cố ý mua không ít đồ ăn, sau khi nấu xong, trên bàn bày bảy tám món đồ ăn.

Bàn đồ ăn này còn phong phú hơn cả cơm tất niên nữa kìa.

Trên bàn cơm, mấy người đàn ông khó tránh khỏi việc sẽ uống một hai chén rượu, uống, uống một lúc, thì cả mấy người đàn ông đều say.

Tô Thắng Lợi bị Lưu Mĩ Lan dìu về nhà, nhà của Tô Thắng Dân còn một phòng trống, cho nên ông bà nội Tô ngủ lại đây.

Tô Thắng Hoa bị đưa đến phòng của Tô Bảo, thật ra Tô Bảo cũng không có ý kiến gì cả, hai người đều là đàn ông, ngủ cùng nhau thì có làm sao đâu.

"Vợ ơi..."

"Vợ à."

Trong phòng khách, cả người Tô Thắng Dân ghé vào bàn trà, thi thoảng lại gọi réo rắt.

Vương Tú Mi nghe tiếng í éo của chồng thì lập tức cho ông một cái liếc mắt khinh khỉnh. Bà đi qua, đưa tay ra đỡ người đàn ông đứng dậy.

"Em ở đây rồi, anh đừng có hét nữa. Em đỡ anh về phòng ngủ."

"Vợ ơi, hôm nay anh vui lắm."

"Được được được. Anh vui, anh nhớ để ý dưới chân đó nhé, kẻo lại ngã bây giờ."

"Hu hu hu, vợ ơi, anh sợ lắm."

"Sợ cái gì mà sợ? Một người đàn ông như anh thì sợ cái gì?" Vương Tú Mi đỡ Tô Thắng Dân, thản nhiên đáp lại lời ông.

"Anh sợ anh không về được nữa. Lỡ như anh thực sự không được thả ra, vậy em và con gái phải làm sao bây giờ? Vợ ơi, nếu anh phải ngồi tù, liệu em có thay lòng đổi dạ không? Liệu em có đợi anh không?"

"Anh uống say rồi chứ gì? Nói mơ màng cái gì đó. Ôi chao, đừng có đè em, anh nặng c.h.ế.t đi được, anh là lợn đấy à?"

"Hu hu hu, vợ, sao em không trả lời anh. Có phải do em chột dạ không? Anh biết ngay mà, em không hề yêu anh, lúc trước em gả cho anh, chẳng qua là nhìn trúng vẻ ngoài đẹp trai của anh thôi. Nhiều năm qua đi rồi, nhan sắc của anh xuống sắc, cho nên em ghét bỏ anh chứ gì."

"Tô Thắng Dân, đầu óc của anh bị nhúng nước à?" Vương Tú Mi cảm thấy số rượu mà tên chó Tô Thằng Dân này uống, không chảy xuống bụng mà chảy ngược lên đầu rồi ấy.

Nói luyên tha luyên thuyên cái gì không biết.

.

Loading...