Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:18
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy dáng vẻ đó của Cốc Ích, Chương Hạc Chi chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm nói câu nào đã xoay người rời đi.
Khi đi đến cửa văn phòng, Chương Hạc Chi lại lên tiếng: "Nếu có thể thì ông bảo cô nhóc kia sắp xếp lại bản thiết kế đi, tôi rất có hứng thú."
Còn về chuyện có giành người hay không, Chương Hạc Chi lại không nói gì cả.
Dù sao thì bây giờ cô nhóc kia vẫn còn nhỏ, tương lai cô bé sẽ làm việc dưới trướng ai, thì phải xem năng lực của người đó thế nào.
------
Sau mấy ngày ngồi trên tàu hỏa, cuối cùng đoàn người Tô Trà cũng đến.
Bốn ngưởi rời khỏi nhà ga, bàn bạc đến cục công an thăm Tô Thắng Dân để tìm hiểu tình hình trước.
Hai tiếng sau, bốn người đã đến đồn công an.
Các đồng chí trong đồn công an nghe nói họ là người nhà của Tô Thắng Dân, thì bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho họ nghe.
Người tiếp đón đoàn người Tô Trà, chính là đồng chí công an Tiểu Trương. Khi nãy đội trưởng Vương nhận điện thoại, rồi đi ra ngoài luôn rồi.
Sau khi trình bày đầu đuôi sự việc xong, Vương Tú Mi lên tiếng yêu cầu đồng chí Tiểu Trương giúp họ sắp xếp để họ gặp Tô Thắng Dân một lần.
Tô Thắng Dân chỉ bị tạm giam, cho nên được phép thăm hỏi, chính vì thế Tiểu Trương lập tức bắt tay vào sắp xếp.
Thế nhưng trong bốn người bọn họ, chỉ có một người được phép gặp Tô Thắng Dân mà thôi.
Bởi vì vừa rồi đồng chí Tiểu Trương đã kể rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi, cho nên Tô Trà cũng không lên tiếng giành cơ hội gặp mặt cha làm gì, cuối cùng vẫn là đồng chí Vương Tú Mi đi vào gặp người.
Vài phút sau, Vương Tú Mi được một công an đưa đi gặp Tô Thắng Dân.
Tô Thắng Dân đã ở trong này vài ngày rồi, cả người có chút bẩn thỉu. Quần áo trên người ông đã nhàu nhĩ, vẻ mặt trắng nõn sạch sẽ cũng biến thành râu ria xồm xoàm.
Thế nhưng ít nhất thoạt nhìn tinh thần của ông cũng không tệ cho lắm.
"Thắng Dân, em mang quần áo đến cho anh này. Chú ba và con gái cũng đến đây, anh đừng lo lắng quá, bọn em đã tìm hiểu được ngọn ngành sự việc rồi, bọn em sẽ nhanh chóng tìm cách đưa anh ra ngoài." Vương Tú Mi nhìn chồng mình mà giọng điệu của bà không giấu được sự đau lòng.
"Ừ, anh không sao đâu mà. Vợ ơi, em cũng đừng có sốt ruột quá nhé. Em đến đây, thế đã tìm được chỗ ở lại chưa? Chỗ này không có người thân quen, mọi người phải chú ý một chút đấy nhé. Còn nữa, con gái cũng đến đây, em chuyển lời cho con gái giúp anh, cái "bút máy" mà con bé tặng anh kia bị các đồng chí công an tịch thu rồi, cũng không thèm trả lại cho anh gì cả, không biết món đồ kia có đắt hay không nữa, liệu có được trả về không? Đây chính là quà mà con gái tặng anh đó."
Nghe thấy những lời nói của Tô Thắng Dân, cuối cùng Vương Tú Mi cũng yên lòng hẳn.
Nếu Tô Thắng Dân đã có thời gian nghĩ đến những chuyện này, vậy chứng tỏ ông không có việc gì.
"Yên tâm đi, chút nữa em sẽ chuyển lời cho con gái giúp anh. Anh ở chỗ này có ổn không?" Vương Tú Mi ra hiệu bằng mắt cho chồng, ám chỉ: bọn họ không đánh anh đó chứ?
Nhận thấy tầm ám hiệu bằng mắt của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân không tim không phổi đáp: "Ổn, anh đều ổn cả. Không ai đánh anh hết, lại còn cho anh ăn nữa kìa. Em đừng nói thế, các đồng chí công an ở đây đều là người tốt cả."
Được rồi, đến lúc này thì đồng chí Vương Tú Mi hoàn toàn không lo lắng gì nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-137.html.]
Hai vợ chồng trò chuyện một lát, ông bà tìm một vài chuyện quan trọng để nói, nào là chuyện nhà cửa, chuyện bên này.
Mười phút sau đó, cả hai người bị đưa đi hai hướng khác nhau.
Tìm hiểu rõ đầu đuôi sự việc rồi, Điền Hữu Phúc tính toán đi tìm chỗ trọ lại trước, sau đó mới tìm cách giải quyết chuyện của Tô Thắng Dân.
Vừa rồi đồng chí công an cũng đã nói rồi, cái tên côn đồ bị Tô Thắng Dân giật điện cho hôn mê kia vẫn đang nằm lỳ ở bệnh viện, không chịu xuất viện. Chuyện này có vẻ khó giải quyết đây.
Thật ra Điền Hữu Phúc cảm thấy chuyện này nên nhân nhượng cho khỏi phiền. Bọn họ sẽ đến gặp rồi nhét cho tên côn đồ ở bệnh viện kia một chút tiền, sau đó đôi bên tự hòa giải, Tô Thắng Dân được thả ra, mà đám côn đồ ở nhà lao cũng được thả ra.
Tục ngữ đã nói rồi, rồng mạnh không cản được đám rắn độc. Đám tài xế bọn họ không thể trọc vào lũ côn đồ kia, nếu không biết đâu lần sau người ta trả thù thì sao?
Không phải họ không nghĩ đến chuyện tống tên côn đồ kia vào tù, cho gã ăn cơm tù. Thế nhưng bọn họ không có năng lực đó.
Hơn nữa chúng đi vào đó vài năm, sau khi ra tù lại tìm bọn họ trả thù thì sao? Đến lúc đó lỡ chúng mà g.i.ế.c cả nhà, thì có khóc cũng không kịp nữa rồi.
Điều Hữu Phúc trình bày ý tưởng của mình cho mọi người nghe, Vương Tú Mi và Tô Thắng Lợi tuy cảm thấy làm thế thì trong lòng uất nghẹn, vô cùng không thoải mái, thế nhưng hai người cũng không lên tiếng phản bác.
Tô Thắng Lợi và Vương Tú Mi cảm thấy, việc cấp bách cũng như quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng đón Tô Thắng Dân ra ngoài.
Tô Trà vẫn im hơi lặng tiếng không nói gì cả. Thế nhưng sau khi đoàn người tìm được chỗ ở lại, cô báo với Vương Tú Mi một tiếng rồi đi ra ngoài.
Lý do Tô Trà ra ngoài là mua chút đồ, cho nên mấy người Tô Thắng Lợi và Vương Tú Mi cũng không quá để ý.
Một giờ sau, To Trà có mặt ở bệnh viện.
Vừa rồi đồng chí công an đã nói, cái tên côn đồ bị Tô Thắng Dân giật điện hôn mê kia, đang ăn vạ ở bệnh viện này.
Lúc này, Tô Trà không đi một mình, bên cạnh cô còn có một người đàn ông mặc bộ tây trang màu nghệ.
Người đàn ông họ Lý, tên là Lý Mậu Lâm, chính là luật sư nổi tiếng của thành phố K.
Tô Trà và Lý Mậu Lâm đi vào quầy lễ tân.
"Xin chào, chị y tá ơi, chị cho em hỏi phòng bệnh của Kim Long là ở phòng bao nhiêu thế ạ? Ngày hai ba vừa rồi, anh ta được xe cứu thương đưa vào bệnh viện ạ."
Một âm thanh trong trẻo, giòn tan vang lên, khi ý tá ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp của một cô gái nhỏ.
Thoạt nhìn tuổi tác của cô không lớn lắm, thế nhưng khí chất lại vô cùng nổi bật.
Chậc, chắc là con gái của nhà giàu nào đó rồi.
"Kim Long đúng không? Anh ta nằm ở phòng 308, tầng ba của tòa nhà số 1." Y tá lật quyển sổ ghi chép ra xem lại một lát, rồi mỉm cười trả lời Tô Trà.
"Em cảm ơn chị ạ." Tô Trà mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp kia cong cong lên, thoạt nhìn vô cùng mê người.
"Không cần khách sáo." Y tá đối diện với