“Sao lại không thể? Tôi thấy bây giờ người làm chủ chi thứ nhất không phải Tô Thắng Hoa, mà là đứa con gái thông minh hơn cha của nó kia kìa.”
Ai cũng không phải đồ ngốc, mắt ai cũng đâu có mù.
Cùng ở dưới một mái nhà, bây giờ dường như mỗi chuyện lớn nhỏ gì của nhà thằng cả cũng đều do Tô Vận làm chủ. Hai ông bà cụ sống cả đời rồi, sao mà không nhìn thấu cho được.
Hai ông bà cụ nói liên miên thêm một lúc lâu nữa, cuối cùng vẫn là bà nội Tô an ủi vài câu. Hai cụ nhớ đến chuyện ngày mai mình vẫn phải ra đồng làm việc, cho nên mới nhắm mắt đi ngủ.
-----
“Ò ó o o o...”
Năm giờ rưỡi, tiếng gà trống kêu to đánh thức cả gia đình nhà họ Tô.
Người một nhà cùng ngồi ăn sáng, sau đó ra đồng như chưa có chuyện gì xảy ra, nên cho gà ăn thì cho gà ăn…
Thế nhưng ở ngoài mặt thì có vẻ như không có chuyện gì, thế nhưng không khí trong gia đình vô cùng bất thường.
Có điều lúc này Vương Tú Mi lại vô cùng vui vẻ, vừa rồi trên bàn cơm, bà nắm được cơ hội kể lại chuyện Tô Trà sửa xe đạp cho Tô Thắng Lợi ra, nhìn ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc của cả gia đình, trong lòng Vương Tú Mi không cần nói cũng biết là vô cùng vui sướng.
Xem đi, con gái nhà tôi biết sửa xe đạp kia kìa.
Sau khi ăn sáng xong, Vương Tú Mi nhân lúc bà nội Tô không chú ý lén chuồn ra ngoài, bà còn phải ra ngoài tám chuyện nữa cơ.
Sau đó, đến giữa trưa, hầu như tất cả mọi người trong thôn đều biết... Tô Trà biết sửa xe.
Tin tức bị đồn đi có chút thái quá, lúc đầu Vương Tú Mi chỉ nói Tô Trà biết sửa xe đạp, sau đó lại truyền thành Tô Trà biết sửa xe, xe gì cô cũng sửa được.
Chuyện này có người tin, cũng có người không tin, dù sao cũng đâu ai tận mắt chứng kiến.
"Sửa xe á? Tô Trà biết sửa xe đúng không? Nếu nó mà biết sửa xe, tôi sẽ bay lên trời cho xem." Trương Thúy Hà coi chuyện này như chuyện cười, khi nói chuyện với người khác, bà ta còn thường xuyên lấy chuyện này ra để giễu cợt Tô Trà sau lưng cô.
----
“Thu thóc, xe trong thành phố đến thu thóc rồi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-13.html.]
“Tất cả mọi người trong thôn nhanh chóng về nhà xúc thóc vào bao đi, sau đó mang đến sân đập lúc bên kia để cân.”
“Alo, alo, alo, tôi nhắc lại một lần nữa, mọi người xúc thóc vào bì, rồi mang đến sân đập lúa để cân.”
Giọng nói của lão trưởng thôn truyền qua chiếc loa trong thôn, toàn bộ thôn đều nghe thấy, thế nên tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn.
Nhà họ Tô cũng không ngoại lệ, đàn ông nhà họ Tô đang làm ở ngoài ruộng cũng nhanh chóng chạy về nhà, sau đó lấy bao bì, xúc đầy thóc lên rồi buộc chặt lại.
Vương Tú Mi thích náo nhiệt, cho nên bà kéo Tô Trà ra ngoài, đi theo phía sau mấy người đàn ông.
Trời rất nóng, Tô Vận không muốn ra ngoài, mà Tô Vận cũng ở nhà theo. Thế nhưng bà nội Tô và Vương Quyên lại ra ngoài cùng với mấy người đàn ông.
Vương Tú Mi và Tô Trà chậm rãi lết ở phía sau cùng.
Vương Tú Mi nhìn thấy mấy người đàn ông ở phía trước khiêng những bao thóc to, gương mặt của bà tràn đầy niềm vui.
"Nhà chúng ta có nhiều thóc thế này, chút nữa bán được tiền rồi mẹ sẽ bảo bà nội con cho tiền để mẹ làm cho con một bộ quần áo mới, không phải con thích chiếc váy hoa của Tô Vận kia ư? Mẹ sẽ làm cho con một bộ còn đẹp hơn như thế nữa." Vương Tú Mi cười khanh khách nói với Tô Trà.
Nghe thấy những lời này của mẹ già, Tô Trà suy nghĩ một lát, cô tìm thấy trong kí ức của nguyên chủ hình ảnh chiếc váy hoa của Tô Vận - thứ mà nguyên chủ đã vô cùng hâm mộ.
Trong trí nhớ, chiếc váy có màu trắng, trên thân váy có những bông hoa nhỏ màu vàng tươi. Nói thật ra thì chiếc váy đấy cũng khá đẹp.
Thẩm mĩ cứ như một chiếc vòng tuần hoàn, giống như ở thế kỉ hai mươi mốt, những chiếc váy voan dài liền áo in hoa cũng không thịnh hành một thời gian dài, chúng cũng tương tự như váy hoa ở thời đại này vậy.
Dọc theo đường đi, ngoại từ người của nhà họ Tô thì những người khác trong thôn cũng đều khiêng thóc đi về phía sân đập lúa bên kia, trong lúc nhất thời, con đường nhỏ ở quê có vẻ náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người gặp nhau trên đường còn trò chuyện, hỏi han nhau một hai câu, dù sao cũng đều đi đến cùng một chỗ, vừa đi vừa nói chuyện cũng chẳng sao cả.
Đợi người nhà họ Tô đến sân đập lúa thì thấy trên sân đã có khà nhiều người tập trung ở đây rồi. Trên gương mặt cả đám đều mang theo nụ cười kể chuyện thu hoạch của nhà mình.
Tô Trà đã nhìn thấy chiếc xe thu thóc kia, đó làm một chiếc xe tải lớn, đang đỗ ở bãi đất trống trong sân đập lúa.
Nghe mấy chị dâu, mấy thím bên cạnh nói chuyện với nhau, Tô Trà mới biết rằng chiếc xe này là của đội vận tải trong thành phố, mà số thóc này cũng được chở đến thành phố để tìm nguồn tiêu thụ.
Nói trắng ra là đội vận chuyển sẽ kiếm lời ở giữa, mua bằng giá rẻ, sau đó lúc bán ra thì ép giá lên cao.