Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:02
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sớm biết rằng thằng nhãi này là người g.i.ế.c gà của mình, bà cụ có mà cho ông ăn rắm ấy, đến cái phao câu gà cũng không để cho ông.
"Mẹ, mẹ, con đau. Đau, đau quá, mẹ nhẹ chút đi mà."
"Đau mới tốt, để cho mày nhớ lâu."
"Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, con sai rồi, con sai thật rồi mà."
"Mày sai chỗ nào? Mày nói rõ cho mẹ nghe xem." Bà nội Tô vừa quơ quơ chiếc giày, vừa quát hỏi.
"Con, con không nên ăn ba bát lớn..."
Tô Thắng Dân vừa chạy, trong lòng vừa thầm nghĩ: thịt gà mĩ vị như thế, đáng lẽ ra ông nên ăn bốn bát mới đúng ấy chứ.
Tô Thắng Dân bị bà nội Tô mạnh mẽ đập cho một trận, cuối cùng Tô Thắng Dân phải hứa với bà nội Tô rằng ông sẽ bắt cho bà cụ mấy con gà con, bà cụ mới tha cho ông.
Chạng vạng hôm đó, Tô Thắng Dân bắt một mạch mười con gà về.
Tô Thắng Dân tỏ vẻ: đùa à, không phải chỉ có mười con gà thôi ư?
Cũng đâu phải bọn họ nuôi không nổi. Bà cụ muốn gà con, đây không phải chuyện dễ như ăn cháo đấy ư, đừng có nói mười con, thậm chí hai mươi con cũng không có vấn đề gì.
Bà nội Tô nhìn thấy gà con, cơn tức giận cũng tạm dịu đi một chút. Thế nhưng khi nhìn thấy Tô Thắng Dân, bà cụ vẫn sầm mặt lại, thậm chí còn không thèm liếc ông lấy một cái.
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, hôm nay nhà Tô Trà chuyển nhà. Mấy thứ vật dụng to thì tạm thời không chuyển, dù sao thì đôi khi vẫn phải về đây ở, cứ để mấy món đồ to ở nhà trước đã.
Những vật dụng lớn không chuyển đi, thế nhưng mấy món đồ nho nhỏ, linh tinh thì lại có không ít. Vừa thu dọn xong đã thấy một đống lớn rồi.
Tô Thắng Dân cố ý đến nhờ thôn cho mượn máy kéo để vận chuyển, dù sao thì ông cũng sẽ trả tiền thuê.
Máy kéo dừng trước cửa nhà họ Tô, người nhà họ Tô giúp đỡ chuyển đồ đạc linh tinh lên máy kéo.
Ở ngoài cửa nhà, có không ít người dân trong thôn vây quanh.
Hôm nay gia đình Tô Thắng Dân chuyển nhà, nghe nói đã mua được một căn nhà trên trấn trên rồi.
Chậc chậc, Tô Thắng Dân vừa vào đội vận chuyển không được bao lâu, thế mà đã có thể mua nhà ở trấn trên rồi.
Nếu nói trong lòng đám người dân trong thôn này không ghen tị thì chắc chắn là nói dối.
Thế nhưng cho dù ghen tị cũng có cách nào đâu, người ta mua thì cũng mua rồi, cho dù ghen tị cũng có tác dụng gì đâu.
Còn không bằng nhân lúc này tạo mối quan hệ tốt, tương lai nếu có chuyện gì còn có thể nhờ Tô Thắng Dân giúp đỡ.
Cho nên, lúc này của nhà họ Tô bị người trong thôn vây kín, anh một câu, tôi một câu, trò chuyện đến độ náo nhiệt.
Trong phòng, hai mẹ con Tô Vận và Vương Quyên trốn ở trong phòng không ra ngoài, còn Tô Diệp và Tô Thắng Hoa đã ra ngoài kia giúp chuyển đồ đạc lên máy kéo rồi.
Vương Quyên nghe âm thanh trò chuyện đầy nhiệt tình của người trong thôn với Tô Thắng Dân, trong lòng bà ta càng lúc càng ghen tị.
"Tiểu Vận, chú hai của con cũng khoe khoang quá đi mất. Không phải chỉ mua nhà ở trấn trên thôi ư, nếu chúng ta còn có thể tiếp tục bán đồ ăn, vậy thì chúng ta cũng có thể mua nhà ở trấn trên rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-129.html.]
.
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Tô Vận cũng đang tức nghẹn đây này. Chuyện kiếm tiền đang yên đang lành, thế mà cha của cô ta - Tô Thắng Hoa lại không đồng ý cho hai mẹ con họ làm tiếp, thậm chí còn nói, nếu hai mẹ con họ mà đi thì cũng đừng bao giờ quay về nữa.
Tô Vận không hiểu, hai mẹ con họ kiếm được tiền là chuyện tốt mà, hơn nữa, cô ta vất vả nghĩ cách kiếm tiền giúp gia đình, sao có thể không cho làm cơ chứ?
Chuyện bị đám người kia kéo đến nhà đập phá đồ đạc, sau khi Tô Vận nghe xong cũng không hề cảm thấy bản thân làm sai ở chỗ nào cả.
Bày sạp buôn bán, mà nếu đã buôn bán thì xuất hiện sự cạnh tranh không phải là chuyện bình thường đấy ư?
Lúc trước cũng do đối phương nói năng lỗ mãng trước, cô ta không nhịn được mới ra tay hất đổ sạp hàng của đối phương đấy chứ, ai bảo do miệng của đối phương thối hoắc làm gì.
Kiếm tiền dựa vào năng lực, bọn họ làm ăn tốt, khách hàng cũng nguyện ý bỏ tiền ra mua, người nọ đến kiếm chuyện chẳng qua là muốn bới lông tìm vết mà thôi. Nếu cô ta mà tiếp tục nhẫn nhịn, thì không phải sẽ bị bắt nạt đến c.h.ế.t đấy ư?
Hơn nữa, Tô Vận cảm thấy, sở dĩ Tô Thắng Dân có tiền mua nhà ở trấn trên, chắc chắn không thể chỉ dựa vào số tiền lương mấy tháng ở đội vận chuyển của ông được.
Chắc chắn là ông đã ngầm kiếm chác rồi.
Cùng là kiếm tiền, ai cũng không thể coi là cao quý hơn ai. Vì sao chú hai có thể kiếm tiền, mà cô ta lại không được?
Trong khoảng thời gian này, Tô Vận bị ép ở nhà khiến trong lòng cô ta vô cùng uất ức, mỗi ngày nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Tô Trà là cô ta đã cảm thấy hít thở không thông rồi.
Tô Trà đắc ý cái gì hả, không phải chỉ là được cử đi học thôi ư, có cần đắc ý lên đến tận trời vậy không?
Tô Vận suy nghĩ miên man, Vương Quyên cũng không muốn tiếp tục nhàn rỗi thế này nữa.
Lúc này, lòng tham của hai mẹ con họ lại bắt đầu có chút rục rịch.
"Tiểu Vận, con nói xem, nếu không chúng ta lén nấu đồ ăn rồi mang đi bán đi?" Vương Quyên cất tiếng dò hỏi.
Sau khi nếm được sự ngon ngọt của đồng tiền, Vương Quyên đã sớm coi Tô Vận là người đáng để bà ta dựa vào rồi.
Dù sao thì biện pháp kiếm tiền cũng là nhờ có Tô Vận nói ra, nếu không thì làm sao bà ta biết được, bán chút đồ ăn thôi mà đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy rồi.
"Mẹ, cha con còn đang ở nhà kia kìa. Sống cùng một mái hiên, chúng ta làm gì sao cha con có thể không biết được cơ chứ?" Tô Vận hỏi lại bà ta.
"Vậy thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ không làm nữa?" Vương Quyên có chút mất mát.
"Không phải không làm nữa, mà là chúng ta đổi một biện pháp khác."
"Biện pháp gì, con nói đi."
"Mẹ, mẹ ghé sát lại đây đi, con nói cho mẹ nghe..."
Trong phòng, hai mẹ con Tô Vận lặng lẽ bàn bạc xong.
Bên ngoài, đám người chuyển đồ đạc lên máy kéo vô cùng náo nhiệt.
Khoảng một tiếng sau, đồ đạc đều đã được vận chuyển lên máy kéo, bà nội Tô cũng định hôm nay sẽ lên nhà Tô Thắng Lợi ở trấn trên, cho nên cũng thuận đường ngồi trên máy kéo.
Bà nội Tô lên xe rồi, theo sau đó là Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi, Tô Bảo. Tô Trà là người leo lên sau cùng, cô tìm chỗ để bám tay.