Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:22:58
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Tú Mi lập tức nhìn Tô Thắng Dân bằng ánh mắt nghi ngờ, bà cất tiếng chất vấn ông: "Tô Thắng Dân, có phải ông làm không?"
"Không phải, sao tôi lại làm chuyện đó được cơ chứ?" Ông phản bác theo bản năng.
"Không phải anh á? Vậy anh nhìn lại biểu hiện bất thường của anh bây giờ đi, anh có tính cách thế nào, chẳng lẽ em còn không hiểu à? Anh nói thật đi, có phải anh không?"
"Thực sự không phải anh mà, sao anh có thể động vào mấy con gà của mẹ cơ chứ? Ôi chao, cũng đâu phải anh thiếu tiền anh thịt gà đâu mà làm thế."
"Khụ khụ, anh có phải người như thế đâu."
"Vương Tú Mi, em đừng có nhìn anh bằng ánh mắt như thế, có phải em không tin anh không?"
Tô Thắng Dân còn nói thêm vài câu nữa. Thế nhưng ông càng nói nhiều, Vương Tú Mi trái lại càng thêm cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan với Tô Thắng Dân.
Thái độ của Tô Thắng Dân thế này, có cảm giác như đang giấu đầu mà lòi đuôi ấy.
Mắt thấy vợ vẫn không thèm tin tưởng mình, Tô Thắng Dân giơ tay lên thề: "Anh đảm bảo, không phải anh thật mà."
"Tốt nhất là anh không làm. Tính cách của mẹ anh cũng biết rồi đó, nếu để mẹ biết được ai là người làm c.h.ế.t gà của mẹ, thế nào cũng phải dùng đế giày đánh cho người đó một trận." Vương Tú Mi lẩm bẩm.
Bên ngoài, bà nội Tô đau lòng xách hai con gà đi đun nước.
Gà chế rồi, còn làm thế nào được nữa bây giờ?
Đun nước, vặt lông, ăn thôi chứ sao.
Trong phòng, Tô Trà nhìn thấy bà nội Tô đi vào phòng bếp rồi, mà đúng lúc này cô lại không có việc gì làm cả, mấy đề bài mà thầy Tương giao cho kia, cô đều đã làm xong hết rồi, cho nên cô lập tức đứng dậy đi ra ngoài giúp bà nội Tô làm việc.
Ở phòng bếp, bà nội Tô thấy Tô Trà tiến vào thì nhìn về phía cô.
"Bà nội, cháu đến giúp bà làm việc." Tô Trà ngoan ngoãn cười nói.
"Cháu không phải đang giải đề à? Có vài việc lặt vặt này mà thôi, bà lập tức làm xong ngay đây rồi."
"Cháu làm xong hết rồi ạ. Cả ngày ngồi trong phòng cũng không có việc gì, làm chút việc nhà cũng rất tốt."
"Được rồi, vậy chút nữa cháu mang nước ra đây cho bà."
Qua mười phút sau, nước sôi, bà nội Tô cầm d.a.o rồi xách hai con gà ra sân, Tô Trà cũng xách nửa thùng nước đi theo sau bà cụ.
Ra đến sân, một già một trẻ bắt đầu xử lý hai con gà.
Vương Tú Mi vốn đang ngồi trong phòng, nay thấy con gái đang làm việc, bà lập tức chạy ra.
"Mẹ, sao mẹ làm việc lại không gọi con thế?" Vương Tú Mi nói một câu dễ nghe rồi bước vài bước lại lần, sau đó giả vờ như lơ đãng đẩy Tô Trà một cái.
Tô Trà đang yên thì bị mẹ mình đẩy, cô ngẩng đầu lên, nhìn bà bằng ánh mắt mờ mịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-127.html.]
"Con sang một bên nghỉ ngơi đi thôi, việc này cứ để mẹ và bà nội con làm là được rồi." Vương Tú Mi nhanh chóng cất tiếng nói ra mục đích của mình.
"Con giúp mọi người làm, ba người cùng nhanh xử lý sẽ nhanh hơn." Hai con gà này đang trong giai đoạn mọc long cánh, thế nên xử lý sẽ tốn nhiều thời gian và công sức hơn.
Nhìn thấy con gái đã bắt đầu làm, lần này Vương Tú Mi cũng không nói gì nữa.
Nếu con gái bà muốn làm, vậy thì cứ để cô làm một lần, hai lần cũng được, miễn cho sau này người ta nói con gái bà mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Đấy nhìn đi mà xem, con gái mà vẫn có năng lực làm việc kia kìa.
"Mẹ, Trà Trà nhà chúng ta quả thật rất chịu khó. Mẹ nói có đúng không?"
"Đúng là chịu khó thật." Bà nội Tô đáp một câu.
"Ha ha ha, mẹ, con nghe mẹ nói muốn đến trông con cho thằng ba hả. Chuyện này rất tốt, lên trấn trên rồi, mà trong nhà cũng không có việc gì làm, hay là mẹ cũng bảo cha con lên trấn trên ở luôn đi?"
"Nghe con nói kìa, nhà thằng ba chỉ có chút diện tích như thế, ở thế nào được?" Lời này của bà nội Tô có chút nói bóng nói gió, lúc nói chuyện còn ngẩng đầu lên nhìn Vương Tú Mi một cái.
Đầu óc của Vương Tú Mi rất thông minh, vừa nghe thấy những lời đó của bà nội Tô, bà đã lập tức cười nói:
"Ôi chao, mẹ nói gì thế mẹ. Nếu nhà chú ba chật không có chỗ ở, còn không phải có nhà con và Tô Thắng Dân đấy ư? Thắng Dân là con trai của mẹ, con là con dâu mẹ, đến lúc đó mẹ cứ đến nhà con mà ở. Con còn tưởng là chuyện gì nữa chứ, mẹ cứ qua nhà con, nếu Thắng Dân dám cằn nhằn, con sẽ mắng cho anh ấy một trận."
Không thể không nói, kĩ năng dỗ dành người khác của Vương Tú Mi đúng là tuyệt nhất.
Thấy chưa, bà chỉ nói có mấy câu thôi mà đã dỗ bà nội Tô đến tâm trạng vui vẻ rồi đây này.
Người lớn tuổi, thật ra cũng không hẳn là nhớ thương con cái dưỡng lão cho họ, thế nhưng con cái do mình sinh ra, lại nuôi dưỡng nhiều năm như thế, nếu con cái có tấm lòng đó, bọn họ đã đủ vui vẻ rồi.
Bà nội Tô có ba người con dâu, đừng thấy Vương Tú Mi hết ăn lại nằm, nhưng xét trên một khía cạnh nào đó, bà cũng là con dâu tốt.
Như bây giờ đây này, bà nội Tô nhìn bà vô cùng thuận mắt.
Tô Trà ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại của mẹ chồng con dâu hai người mà không hiểu có chuyện gì đang diễn ra.
Tình huống gì thế này? Chuyện bà nội cô muốn đến trông con giúp chú ba cô thì cô hiểu rồi, thế nhưng mấy lời phía sau, cô có chút nghe không hiểu.
"Mẹ, chúng ta cũng dọn lên trấn trên ở ạ?" Tô Trà là đứa trẻ tốt, nếu có chuyện gì không hiểu thì cô sẽ hỏi ngay.
"Ha ha, mẹ quên nói cho con biết chuyện này. Mẹ và cha con đã mua cho con một căn nhà ở trấn trên rồi, đến lúc đó sau khi con tan học là có thể về nhà rồi. Căn nhà cũng gần đội vận chuyển của cha con, mà em trai con, cũng có thể chuyển nó lên trường tiểu học ở trấn trên." Vương Tú Mi kể lại những điều đã thương lượng với Tô Thắng Dân cho Tô Trà nghe, nói bằng giọng điệu vô cùng ung dung và nhẹ nhàng.
"Cái gì cơ ạ? Cha con mua nhà rồi á?" Tô Trà kinh ngạc.
Động tác của cha già nhà cô cũng nhanh quá đi mất thôi, vừa nói mua nhà mấy tháng trước, mà mấy tháng sau đã mua được luôn rồi.
Tốc độ này đúng là nhanh không ai sánh bằng.
"Đúng vậy, hai hôm nữa chúng ta sẽ chuyển nhà. Bên nhà mới kia còn phải mua thêm ít dụng cụ gia đình nữa, con gái, con có muốn mua gì không? Cha con nói sẽ nhờ thợ mộc làm cho con một cái bàn học, còn có một cái giá sách nữa, đến lúc đó sẽ để vào phòng con."
"Con không muốn mua gì cả." Bàn học và giá sách, cha mẹ đều đã sắp xếp xong cho cô rồi, hình như cô không cần mua thêm gì nữa.