Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 124
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:22:51
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mẹ, đúng lúc bọn con cũng có ý định chuyển lên trấn trên, nếu mẹ ở nhà thằng ba mà thấy không quen, thì sang nhà con ở cũng được. Sân nhà con rộng lắm." Tô Thắng Dân thuận miệng nói một câu.
Tô Thắng Dân thì nhẹ nhàng ung dung rồi, thế nhưng trong lòng ông bà nội Tô và Tô Thắng Lợi đều kinh ngạc, hoảng hốt.
Sân nhà ông lớn? Lớn bao nhiêu?
Ông lấy nhà đó ở đâu? Thuê à?
"Thằng hai, sao lại thế này? Sao đột nhiên con lại có ý định dọn lên trấn trên ở? Con định thuê nhà à?" Bà nội Tô nhìn Tô Thắng Dân rồi hỏi.
"Sao cơ ạ, con thuê nhà làm gì? Con đã mua nhà ở trấn trên rồi. Thời gian gần đây, con đi làm ở đội vận chuyển cũng kiếm được một số tiền, mà Trà Trà nhà con còn đang đi học ở trấn trên, con thì đi làm ở đội vận chuyển, mua nhà ở trấn trên giúp con và Trà Trà về nhà cũng tiện hơn. Đến lúc đó, Tú Mi cũng chuyển lên đó ở, Tô Bảo thì có thể chuyển trường cho nó lên trường cấp một của thị trấn."
Có rất nhiều lợi ích đấy thôi. Lại nói, mua nhà ở trấn trên cũng đâu có hại chỗ nào đâu, đến lúc đó trong thôn và trấn trên đều có nhà, muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó.
Khi nghe thấy Tô Thắng Dân nói như thế, ông nội Tô và bà nội Tô đều khẽ giật mình.
Nhà họ Tô ở riêng mới được bao lâu cơ chứ, thế nhưng nhà thằng hai đã phất lên nhanh như thế, Tô Thắng Dân được vào làm ở đội vận chuyển, sau đó lại mua nhà ở trấn trên.
Chi thứ hai phát triển càng ngày càng tốt, mà chi thứ ba cũng rất tốt, cả hai vợ chồng đều có việc làm, chỉ có mỗi phòng cả là sau khi ở riêng càng ngày càng kém.
Sau khi ở riêng bị mất hết tiền bạc thì không nói, chuyện người ta đến nhà đập phá đồ đạc vẫn chưa được giải thích rõ ràng kia kìa.
"Được rồi, mẹ, mẹ cứ lên trấn trên đi thôi. Con nói mẹ rồi, đến lúc đó nếu mẹ không quen ở nhà thằng ba, thì cứ đến nhà con mà ở." Đều là con cái của ông bà nội Tô, Tô Thắng Dân nuôi dưỡng bà nội Tô cũng là chuyện nên làm.
Hơn nữa, nếu thằng ba thực sự đối xử không tốt với bà nội Tô, Tô Thắng Dân chắc chắn sẽ tẩn cho chú ta một trận ra trò.
Làm gì có chuyện cưới vợ thì quên mẹ. Đàn ông nhà họ Tô bọn họ, vừa phải dỗ dành được vợ con, vừa phải nuôi được mẹ già.
Ha ha ha, Tô Thắng Dân tự nhận ông chính là người đàn ông như thế.
Ông đây chính là hình mẫu đàn ông tiêu chuẩn đó.
Nghe những lời nói của Tô Thắng Dân, tuy bà nội Tô thấy vui nhưng cũng không để chuyện đó trong lòng.
Bà cụ vẫn có thể tự làm tự ăn được, chưa đến nông nỗi phải để mấy thằng con trai dưỡng lão.
Hơn nữa, ba đứa con trai của bà cụ, tháng nào cũng đều mang lương thực và tiền đến cho hai ông bà, bà cụ mới không thèm đến nhà con trai ở, tránh cho mâu thuẫn, mệt mỏi.
"Mua nhà rồi à? Vậy bao giờ các con chuyển vào, đến lúc đó bảo người nhà qua đó ăn một bữa cơm đốt lò cho nhà con." Trên mặt ông nội Tô lộ ra nụ cười, hiếm khi ông nội Tô nhìn thằng hai thuận mắt như thế.
"Chắc hai ngày nữa ạ. Chờ Tô Trà về đến, bọn con sẽ lập tức chuyển nhà." Tô Thắng Dân đáp.
"Đúng là nên chờ Trà Trà quay về, đúng là nên như vậy." Ông nội Tô đồng ý với lời của ông.
Chuyện cần nói cũng nói xong rồi, hai anh em Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi đứng dậy cùng rời khỏi phòng ông bà nội Tô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-124.html.]
"Anh hai, anh mua nhà bao giờ thế? Sao em không nghe thấy anh kể gì cả?"
"Mua vài ngày trước. Lại nói, không phải bây giờ anh nói cho chú biết rồi đấy ư?"
"Ôi, hôm nay Mĩ Lan còn vừa nhắc em chuyển lời cho Tô Trà, bảo con bé nếu cảm thấy ở trường không tiện, thì có thể đến nhà em ở vài ngày nữa cơ đấy. Bây giờ anh hai đã mua nhà rồi, xem ra là con bé không cần đến nhà em nữa."
"Chú thím có lòng là được rồi." Còn con gái anh, anh đây tự nuôi.
"Được rồi, sau này nếu Trà Trà có thời gian rảnh, cũng có thể đến nhà em chơi một chút."
"Nếu có thời gian rảnh thì chắc chắn sẽ đến mà. Chú là chú nhỏ của Trà Trà cơ mà, Trà Trà vẫn luôn nói, trong nhà này, chú là người hiểu con bé nhất. Lần trước con bé còn nói thích ăn món thịt kho tàu mà chú làm cơ mà."
"Thật á? Vậy được rồi, sau này nếu Trà Trà đến nhà em, em sẽ làm thịt kho tàu cho Trà Trà ăn, đây chính là món sở trường của em đó." Tô Thắng Lợi bị Tô Thắng Dân dỗ dành hai ba câu là không tìm ra phương hướng nữa rồi.
Tô Thắng Dân thấy Tô Thắng Lợi như thế, thì không nhịn được quay đầu cười trộm.
Há ha ha, ông thay con gái lừa một chút thịt kho tàu.
Chạng vạng hôm đó, Tô Thắng Lợi quay về trấn trên.
Bên kia, ba người Tô Trà vẫn đang ngồi trên xe lửa, cả ba người đều đang mệt mỏi ngủ tiếp đi.
Qua hai ngày nữa, cuối cùng xe lửa cũng dừng lại ở thành phố C.
Cả ba người đi từ nhà ga ra, vừa đến sảnh lớn đã nghe thấy có người gọi tên họ.
"Tô Trà, Cận Tùng, Trầm Nghiễm, bên này bên này."
Cách đó không xe là Tương Kì đang quơ quơ cánh tay, ra hiệu cho họ tiến về phía mình.
Ba người cũng cất bước đi qua. Tương Kì đánh giá ba người trong chốc lát rồi mới cất tiếng nói:
"Thoạt nhìn thì tinh thần cũng không tệ lắm nhỉ? Lần này biểu hiện của các em vô cùng tốt, đợi về rồi chúng ta sẽ tiếp tục huấn luyện, nếu có thể được chọn vào đội đại diện quốc gia dự thi với quốc tế, đây chính là vinh dự."
"Đúng lúc tôi có soạn cho các em một vài đề bài đây, các em cầm về làm đi, nếu có bài nào không biết làm thì có thể mang đến hỏi tôi. Làm nhiều đề, mới càng có lợi với các em."
Ba người nghe được những lời mà thầy Tương nói, thì đều không nhịn được mà cười khổ.
Được rồi, đến đón bọn họ, ngoại trừ thầy Trương ra thì còn có đề thi của thầy Tương nữa.
"Đi thôi, đúng lúc đi qua chỗ tôi lấy tài liệu luôn. Các em vẫn chưa ăn cơm đúng không, vậy thuận tiện ăn ở nhà tôi luôn đi, tôi có mời một dì giúp việc đến nấu cơm giúp, lúc này đoán chừng đã nấu chín rồi, chỉ đang chờ chúng ta về nữa thôi."
"Được ạ. Vậy đành làm phiền thầy Tương rồi." Tô Trà ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng Tương Kì.
Khoảng nửa tiếng sau, họ đến nhà Tương Kì, sau khi ăn cơm trưa thì đến khoảng hai giờ, cả ba người đều rời đi.
Một khoảng thời gian dài như thế không về nhà, sau khi rời khỏi nhà Tương Kì, tất nhiên ba người ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy rồi.