Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:22:47
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đến khu tứ hợp viện, Cận Tùng và Trầm Nghiễm lập tức phát hiện, Tô Trà giống như đã cắm rễ ở trong căn phòng kia của cô rồi hay sao ấy, ngoại từ thời gian ăn cơm ra thì cô không rời khỏi phòng lấy một bước, lúc nào cũng ở lì trong đó.

Không còn cách nào khác nữa, Trầm Nghiễm đành phải cùng Cận Tùng, hai thằng con trai đi ra ngoài chơi với nhau hai ngày.

Mắt thấy còn một ngày nữa là sẽ phải rời khỏi Bắc Kinh, sáng sớm hôm nay, Cận Tùng và Trầm Nghiễm đã bàn trước với nhau, nếu hôm nay Tô Trà mà vẫn cắm rễ trong phòng, thì cho dù có phải nâng người đi, họ cũng phải lôi được cô ra ngoài.

Thế nhưng chưa đến tám giờ sáng, Tô Trà đã tự động đi ra khỏi phòng.

"Ôi chao, Tô Trà, sao hôm nay cậu lại ra khỏi phòng thế?" Cận Tùng nhìn thấy Tô Trà ra ngoài, thì có chút khó tin dụi dụi đôi mắt của mình.

"Tôi ra ngoài chơi với các cậu chứ sao." Tô Trà đáp lại.

"Cậu không hoàn thiện cái đồ gì đó của cậu nữa à? Hay là, cậu đã làm xong rồi?" Vẻ mặt của Cận Tùng tràn ngập sự tò mò, cất tiếng hỏi: "Cậu làm cái gì đó, có thể cho tôi xem không?"

"Không được, đây là quà tôi tặng cha tôi." Tô Trà lập tức từ chối.

Nếu đã là quà, thì đồng chí Tô Thắng Dân nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy rồi.

Cận Tùng bị từ chối cũng không để bụng.

Sau đó ba người vui vẻ đi ra ngoài, chơi suốt cả một ngày, đúng bảy giờ tối hôm đó mới về nhà.

Khi ba người về đến nhà thì Vương Quốc Quân vẫn chưa về. Hình như hai hôm nay Vương Quốc Quân bận rộn việc gì đó, ngày nào cũng mãi đến nửa đêm mới về.

Ngày hôm sau, khi ba người thức dậy cũng không nhìn thấy Vương Quốc Quân đâu, đoán chừng ông ta đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.

Họ vẫn thu dọn đồ đạc rồi giao chìa khóa nhà cho thím Tần ở hàng xóm giống lần trước, sau đó ba người gọi xe đi đến nhà ga, lên đường đi về nhà.

Ở thành phố C bên kia, trường trung học phổ thông số một và trường trung học phổ thông số hai đã sớm nhận được tin tức.

Ở cổng của cả hai trường này, đều treo một tấm băng rôn.

Băng rôn của trường trung học phổ thông số một ghi dòng chữ: "Chúc mừng bạn học Cận Tùng đã giành được giải nhất toàn quốc."

Băng rôn của trường trung học phổ thông số hai ghi dòng chữ: "Chúc mừng Tô Trà và Trầm Nghiễm đã giành được giải nhất toàn quốc."

Ha ha ha, cùng là băng rôn, thế nhưng trường trung học phổ thông số một chỉ có một cái tên của Cận Tùng, còn của trường trung học phổ thông số hai lại có đến hai cái tên Tô Trà và Trầm Nghiễm nhé.

Ha ha, trường họ nhiều hơn một cái tên.

Ngày hôm nay, tâm trạng của hiệu trưởng Hứa của trường trung học phổ thông số hai vô cùng tốt đẹp, gặp ai cũng đều níu người ta lại kể cho người ta nghe về Tô Trà và Trầm Nghiễm của trường trung học phổ thông số hai bọn họ.

Có không ít người của trấn trên thấy được tấm băng rôn của cả hai trường học, mà Tô Thắng Lợi sống ở trấn trên, tất nhiên cũng biết đến chuyện này.

Khi về nhà, chú ta không nhịn được mà kể chuyện này cho Lưu Mĩ Lan nghe, khiến cho Lưu Mĩ Lan nghe xong cũng không biết nên nói gì mới tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-122.html.]

Thím ra nhận rõ một chuyện, ở nhà họ Tô hiện giờ, địa vị của Tô Ttaf chỉ kém ông nội Tô nữa thôi.

Lưu Mĩ Lan nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của Tô Thắng Lợi thì không nhịn được mà trêu chọc chú ta: "Tô Thắng Lợi, Tô Trà người ta cũng đâu phải con gái của anh đâu, anh ở đó cười ngây ngô cái gì?"

"Ha ha ha, đó không phải con gái của anh, nhưng đó là cháu gái ruột của anh cơ mà. Tô Trà đã từng nói rồi, cả nhà chỉ có anh yêu thương con bé nhất." Tô Thắng Lợi liên tục cười ngốc, trong lòng chú ta vô cùng vui mừng.

"Được được được, em biết đó là cháu gái của anh rồi. Vậy có phải hôm nay Tô Trà sẽ về đến đây không? Nếu Tô Trà quay về mà không có chỗ ở, cứ bảo con bé đến nhà chúng ta ở hai ngày nhé." Lưu Mĩ Lan chủ động cất tiếng.

Bây giờ Lưu Mĩ Lan đã nhận rõ mọi chuyện, Tô Trà vô cùng lợi hại, ngay cả trường trung học phổ thông số hai ở trấn trên này cũng phải treo băng rôn khen cô, vậy chắc chắn tương lai Tô Trà sẽ trở thành sinh viên.

Thím ra sớm tạo mối quan hệ tốt, tương lai nhỡ có chuyện gì, cũng có thể nhờ Tô Trà giúp đỡ.

Dù sao thì cái việc xây dựng mối quan hệ này, cũng chẳng có hại gì.

Tô Thắng Lợi cũng không biết ý đồ của Lưu Mĩ Lan, chú ta chỉ cảm thấy đề nghị này của Lưu Mĩ Lan không tệ mà thôi.

Lần sau nếu gặp, chú ta sẽ chuyển lời cho Tô Trà biết chuyện này.

"Chuyện này anh sẽ nói với con bé sau. Tô Trà có tiền đồ như vậy, nếu con bé về anh phải gọi con bé đến nhà chúng ta ăn cơm, em nấu món gì ngon ngon một chút nhé."

"Được rồi, anh nói sao thì cứ làm vậy đi." Lưu Mĩ Lan hùa theo lời chồng.

"Đúng rồi, chiều nay anh phải quay về thôn một chuyến, báo tin tức tốt này cho người nhà nghe."

"Được, anh cứ đi đi. Chiều nay em sẽ mang con sang nhà mẹ em gửi, chiều nay em phải đi làm."

Nhắc đến thằng con trai nhỏ, Tô Thắng Lợi cũng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ, chú ta và Lưu Mĩ Lan đều phải đi làm, trông con nhỏ đều không được tiện cho lắm, cho nên Tô Thắng Lợi cân nhắc đến chuyện nhờ bà nội Tô đến nhà chú ta ở một thời gian để trông con nhỏ giúp chú ta.

Cũng không biết bà nội Tô có thể đồng ý không nữa, dù sao thì hai mẹ chồng con dâu ở với nhau, chắc chắn sẽ xảy ra chút ít mâu thuẫn.

Chiều hôm đó, Tô Thắng Lợi đạp xe đi về thôn.

Về đến thôn, người trong thôn nhìn thấy Tô Thắng Lợi thì đều chào hỏi chú ta. Tô Thắng Lợi còn cố ý dừng xe lại, nói chuyện với đối phương hai câu.

Hai người anh đến tôi đi, tin tức Tô Trà giành được giải nhất toàn quốc truyền đi một cách nhanh chóng.

Người trong thôn không hiểu giải nhất toàn quốc là gì, thế nhưng đã có chữ "quốc" và chữ "giải nhất" kết hợp lại với nhau, chắc chắn đó là chuyện tốt.

Tô Thắng Lợi đi đến cửa nhà, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy anh hai Tô Thắng Dân.

"Anh hai, em có tin tốt muốn báo cho anh biết."

"Tin gì tốt? Sao bỗng nhiên chú lại về nhà thế?" Tô Thắng Dân nhìn thấy Tô Thắng Lợi quay về nhà với vẻ mặt hớn ha hớn hở thì tò mò hỏi một câu.

"Anh hai, Tô Trà giành giải rồi, giải nhất toàn quốc."

"Tô Trà, con gái anh, giành được giải thưởng rồi á? Còn là giải nhất toàn quốc nữa?" Tô Thắng Dân khẽ giật mình, ông lặp lại những lời của Tô Thắng Lợi một lần như để tự xác nhận, sau đó trên mặt ông dần lộ ra nụ cười ngây ngô.

Loading...