Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:22:43
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nào đến đây, cô dám đến tôi lập tức dám báo công an. Ai sợ người đó là cháu trai.
Người phụ nữ bị những lời đó của Vương Tú Mi chặn họng, một lúc sau cũng không dám hé răng nói gì cả.
"Được rồi, đừng có ồn ào nữa. Chuyện này, đương sự Tô Vận không có ở đây, bọn họ quả thật đã ở riêng rồi." Trưởng thôn đứng ra, tiếp tục nói: "Cho nên, nếu cô có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm thẳng Tô Vận ấy, chuyện của các người, không có liên quan gì đến chi thứ hai của nhà họ Tô hết."
"Tất nhiên, nếu cô còn muốn quậy, thì tôi cũng không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể tìm các đồng chí công an đến giúp xử lý chuyện này thôi."
Trưởng thôn vừa đ.ấ.m vừa xoa, cuối cùng người phụ nữ kia cũng chịu nhả ra. Nếu cứ tiếp tục quậy ầm ĩ, công an mà đến thì người sai sẽ là bọn họ. Thế nhưng bà ta vẫn nhờ người chuyển lời cho Tô Vận... lần sau sẽ không nhẹ nhàng như lần này đâu.
Đợi khi ông bà nội Tô và Tô Thắng Hoa quay về, người phụ nữ kia đã chuẩn bị rời đi rồi.
Vào lúc mấu chốt này, tất cả mọi người đều thống nhất không nói Tô Thắng Hoa là cha của Tô Vận, bởi vì biết đâu lỡ người phụ nữ kia lại làm ầm lên thì sao.
Ai cũng không muốn quấy đục vũng nước bùn này.
Về đến cửa nhà, ông bà nội Tô và Tô Thắng Hoa cứ thế chứng kiến cảnh tượng, một người phụ nữ dẫn theo cả đám đàn ông vội vàng rời đi.
"Ôi, Thắng Hoa, Tô Vận nhà ông lại làm gì thế? Người ta đã tìm đến tận thôn rồi đây này, ôi sợ c.h.ế.t đi được. Nếu không phải có mấy người nhà Tô Thắng Dân ở nhà, chỉ sợ căn nhà này đã bị đập nát rồi."
"Đúng vậy, Thắng Hoa, con gái và vợ ông suốt ngày ra ngoài làm chuyện gì thế? Sao lại trêu chọc đến đám người này rồi, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì mà."
"Thắng Hoa, ông vẫn nên dạy dỗ con gái ông nhiều một chút đi. Chậc chậc, nếu cứ để tiếp tục thế này, tương lai sao mà gả cho người khác được."
Người gây chuyện đi rồi, đám người trong thôn lập tức tôi một câu, anh một câu nói với Tô Thắng Hoa.
Lần trước bọn họ cũng nghe nói rồi, sở dĩ nhà họ Tô ở riêng là do Tô Vận ép buộc.
Lần trước họ còn nghe đồn Tô Vận đã làm mất toàn bộ số tiền mà gia đình cô ta có, bây giờ lại còn trêu chọc phải đám người này nữa chứ.
Sao Tô Vận này không chịu yên tĩnh chút nào vậy nhỉ?
Chậc, trước kia thấy ngoan ngoãn nghe lời như thế, sao càng lớn lại càng không biết điều vậy cơ chứ lại.
Nghe âm thanh cằn nhằn của mọi người, đến cả người thành thật như Tô Thắng Hoa cũng đen mặt lại.
Ông ta siết chặt nắm đấm, cơn tức dâng lên nghẹn trong lòng ông ta.
"Được rồi, được rồi, mọi người đều giản tán đi thôi. Đều xem đủ rồi còn gì, về hết đi thôi, trong nhà không có việc gì cần làm nữa à?" Tô Thắng Dân nhìn thấy dáng vẻ kia của anh cả ông, thì cất tiếng giải tán những người khác.
Tục ngữ nói rồi mà, chuyện xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài.
Cho dù thế nào thì Tô Thắng Hoa cũng là thằng cả họ Tô, mà nhà họ Tô lại có truyền thống bao che người nhà, đám thôn dân kia cằn nhằn hai câu là được, nếu nói thêm nữa thì chính là quá đáng rồi.
Chạng vạng hôm đó, khi trời đã gần tối den rồi, Tô Vận và Vương Quyên mới về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-120.html.]
Trong sân vô cùng im lắng, hai người vừa về nhà đã lập tức đi thẳng về phòng.
Vương Quyên vừa đẩy cửa ra, đi vào phòng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trên giường có một bóng đen, bà ta sợ đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên rồi. Sau khi nhìn kĩ lại, bà ta mới phát hiện ra đó là Tô Thắng Hoa.
"Thắng Hoa, anh làm gì thế? Sao ngồi trong phòng mà không đốt đèn, suýt chút nữa đã dọa c.h.ế.t em rồi."
"Cô đi đâu?" Tô Thắng Dân ngồi trong bóng đêm, âm thanh của ông ta vô cùng trầm thấp.
"Em, em có thể đi đâu được cơ chứ? Em về nhà mẹ để chứ đi dâu. Cũng đâu phải anh không biết, trước khi em ra ngoài đã nói với anh rồi còn gì?" Khi nói chuyện, Vương Quyên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Thắng Hoa, chỉ có thể gượng gạo giải thích một câu.
"Về nhà mẹ đẻ đúng không? Hôm nay có một đám người đến nhà tìm Tô Vận, sân nhà chúng ta đã bị đập nát rồi mà cô vẫn không chịu nói thật đúng không? Cô nói đi, hôm nay cô và Tô Vận ra ngoài để làm gì?" Tô Thắng Hoa chống tay đứng dậy, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt của Tô Thắng Hoa.
Lúc này, Vương Quyên mới nhìn rõ vẻ mặt của Tô Thắng Hoa, trái tim bà ta đập thịch một tiếng bất an, cả người bà ta có chút luống cuống.
"Bọn em cũng đâu có làm gì, chỉ làm chút đồ ăn lên trấn trên bán lấy tiền mà thôi, Gần đây anh làm nhiều việc như thế để kiếm tiền, không phải em cũng đang sốt ruột đấy ư? Thắng Hoa, em nói cho anh biết, nửa tháng này em kiếm được tận mấy chục đồng cơ đấy."
Có lời mở đầu rồi, Vương Quyên lập tức giống như máy hát, tiếp tục nói miên man không ngừng:
"Mỗi ngày em đều có thể bán được mười một, mười hai đồng, sau khi trừ tiền vốn đi thì còn kiếm được năm sáu đồng nữa. Một ngày năm sáu đồng, một tháng sẽ kiếm được hơn một trăm đồng đó."
"Vậy, đám người đánh đến cửa hôm nay là ai?" Gương mặt của Tô Thắng Hoa cũng vẫn âm trầm như cũ.
"Em cũng không gặp bọn họ. Có thể là đám người cũng làm ăn buôn bán ở trấn trên, hôm qua mới mâu thuẫn, cãi nhau vài câu..."
Mới cãi nhau vài câu mà người ta đã đánh đến tận cửa á?
Tô Thắng Hoa không tin.
Vài phút sau, trong phòng của Tô Thắng Hoa truyền ra tiếng "loảng xoảng".
Trong sân, Tô Thắng Dân đang dẫn con trai đi giặt quần áo, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, cả hai cha con cũng hoảng sợ.
Sau đó, trong phòng truyền ra tiếng nói của Vương Quyên.
"Tô Thắng Hoa, anh bị điên đấy à?"
"Tôi thấy cô điên thì có, còn có Tô Vận nữa, hai mẹ con các cô đều điên rồi. Ngày mai tôi không cho phép các người ra ngoài, thành thật ra ruộng làm việc cho tôi. Nếu không nghe lời tôi, chúng ta lập tức ly hôn."
Sau đó, Tô Thắng Dân lập tức nghe thấy âm thanh tranh chấp của hai người lục tục truyền ra khỏi phòng.
Sau đó, Tô Diệp và Tô Vận ở phòng bên cạnh cũng không thể ngồi yên được nữa, hai người rời khỏi phòng của mình, đi thẳng vào phòng của Tô Thắng Hoa và Vương Quyên kia.
Sau khi hai chị em đi vào, Tô Thắng Hoa và Vương Quyên không còn ầm ĩ nữa. Tô Thằng Dân ở bên ngoài vểnh tai lên nghe, mà cũng không nghe rõ tình hình hiện tại trong phòng.
Lỗ tai của Tô Bảo cũng dựng thẳng lên.
Trong sân, dáng vẻ của hai cha con họ vô cùng giống nhau.