Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:21:11
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt đang đảo qua Tần Mạt của Phó Hành Khanh vô cùng vi diệu, đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, cất tiếng nói: "Tôi thấy mệnh của cậu đúng là ngũ hành thiếu thủy."
"Cậu có ý gì hả?"
"Cho nên cậu mới phải đi tìm một người thích khóc như thế."
Mẹ nó, Phó Hành Khanh cậu có thể độc miệng hơn tí nữa được không?
Tần Mạt lườm anh một cái đầy coi thường, chỉ nói mấy lời không hay thôi.
-----
Trong tứ hợp viện.
Tô Trà đang ở trong phòng mình, vây quanh đống linh kiện kia, còn Cận Tùng thì ở trong phòng ngủ rồi, Trầm Nghiễm lại vô cùng chịu khó, vẫn đang giải đề.
Trong phòng ngủ của Tô Trà, cô đang ngồi trước bàn học, linh kiện được cô rải rác ra khắp mặt bàn.
Ngón tay trắng nõn của cô cầm hai cái linh kiện lên đánh giá một chút, sau đó cô bắt đầu lắp ráp, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng, cô lại tháo nó ra, rồi lại lắp ráp lại, lại không đúng, lại tháo ra... Vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thế nhưng Tô Trà lại không cảm thấy nhàm chán chút nào cả, ánh mắt của cô trong veo, nhìn chăm chú vào đống linh kiện, bỏ bớt một hai linh kiện ra, sau đó tiếp tục lắp ráp.
Đúng lúc hai ngày hôm này không có việc gì làm, cho nên Tô Trà xem xét hết đống linh kiện trong sân của giáo sư Vương, cô định làm ra chút đồ chơi nhỏ.
Cô lo lắng vấn đề an toàn khi lái xe tải của ông cha già Tô Thắng Dân nhà mình, cho nên Tô Trà tính làm ra chút đồ phòng thân.
Thế nhưng cô đã làm suốt vài ngày nay rồi, thế nhưng tiến độ không có chút biến chuyển nào cả. Nếu muốn hoàn thiện ra thành phẩm, thì có lẽ phải đợi đến khi trại đông chấm dứt, cô mới có thời gian để làm tiếp.
Bên kia, Trầm Nghiễm lại giải xong một đề bài nữa, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Trà vẫn đang chăm chú lắp ráp linh kiện ở phía bên kia.
Trầm Nghiễm có chút buồn bực khó hiểu, một đứa con gái như Tô Trà, sao lại chứ thích chơi mấy thứ lềnh kềnh này làm gì nhỉ? Thế nhưng, Trầm Nghiễm cũng không hiểu Tô Trà đang lắp ráp thứ gì.
Nhoáng một cái mà ba ngày đã trôi qua.
Cũng đã đến thời điểm phải vào trại đông tập trung rồi.
Sáng sớm hôm đó, trước khi ra ngoài Vương Quốc Quân đã cố ý dặn dò họ, trước khi đi nhớ dọn dẹp lại nhà cửa, chìa khóa nhà thì mang sang nhà thím Tần hàng xóm gửi thím ấy.
Đến khi kết thúc trại đông, nếu họ nguyện ý thì có thể tiếp tục đến ở thêm vài ngày.
Vương Quốc Quân chú ý, mấy ngày hôm nay, về cơ bản thì ba đứa bé này đều không đi ra ngoài chơi.
Ngoại trừ ăn cơm rồi ngủ, phần lớn thời gian khác họ đều dành cho việc học tập.
Đối với việc lắp ráp của Tô Trà, Vương Quốc Quân cũng có chú ý đến. Thế nhưng thân là một giáo sư, ông ta sẽ không chủ động hỏi lúc này.
Dù sao chờ đến khi Tô Trà hoàn thiện được thành phẩm rồi, ông ta lại đến hỏi cũng không muộn.
Tám giờ sáng, ba người giao chìa khóa nhà cho thím Tần ở hàng xóm, sau đó cùng nhau rời đi.
Đối với lời mời sau khi trại đông chấm dứt thì đến ở thêm vài ngày của giáo sư Vương, Tô Trà đồng ý ngay tắp lự.
Cô vẫn chưa lắp ráp xong sản phẩm của mình kia kìa, những dụng cụ và đồ dùng cần thiết cô đều để lại trong sân nhà giáo sư Vương rồi, nếu không quay lại đó thì làm kiểu gì cho được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-115.html.]
Hơn nữa, giáo sư Vương đã nói rồi, nếu cô làm ra được sản phẩm, cô sẽ có thể mang nó đi.
Mười giờ sáng, họ thành công đến địa điểm tập trung của trại đông.
Trại đông áp dụng hình thức nội trú, tất cả các thí sinh tham gia đều không thể tự ý rời đi. Nếu muốn ra ngoài thì cần xin phép, giáo viên đồng ý mới được phép ra ngoài.
Ngày đầu tiên, giáo viên sắp xếp phòng ngủ, sau đó chia lớp, dặn dò một vài điều cần chú ý.
Trong phòng học, Tô Trà ngồi ở chỗ ngồi của mình, mà Trầm Nghiễm và Cận Tùng thì lại ngồi ngay sau lưng Tô Trà.
Chuyện này đúng là có duyên thật đấy, giáo viên sắp xếp vị trí ngẫu nhiên, thế mà ba người họ lại có thể ngồi cùng nhau.
"Các em học sinh, tôi rất vui khi nhìn thấy cái em tại nơi này. Việc các em có thể ngồi ở đây là lời khẳng định chắc chắn nhất về thực lực của các em."
"Thế nhưng, tôi hi vọng các em cũng không quá kiêu ngạo. Sau khi đến đây rồi, các em càng cần cố gắng học tập hơn nữa, dù sao thì nếu các em được chọn đại diện cho quốc gia tham gia trận đấu quốc tế, thì đối thủ mà các em cần đối mặt, không phải chỉ là thí sinh của một nước thôi đâu."
Nếu muốn giành được huy chương vàng trong vòng thi quốc tế này, các em còn phải cố gắng không ngừng nghỉ.
Giáo viên của chúng tôi có một câu cửa miệng thế này, tuy rằng đã cũ rồi, thế nhưng nó vẫn luôn đúng trong mọi hoàn cảnh."
"Chỉ cần học không chết, thì phải liều mạng mà học."
Giáo viên đứng trên bục giảng, nói đến độ nước miếng bay thứ tung. Ồ không, phải dùng từ nõi mãi không dừng mới đúng, còn nói dài hơn cả một bài diễn thuyết nữa cơ.
Cách động viên trước khi vào học chính thức của trại đông này cũng thật đặc biệt.
Tất cả các học sinh ngồi dưới đêu nghiêm túc lắng nghe, thậm chí họ còn cảm thấy lời giáo viên nói vô cùng có lý.
Học tập thôi ấy mà, vĩ nhân đã từng nói rồi đấy thôi, chỉ có cố gắng học tập, liều mạng học tập, mới có thể có thành công.
Giáo viên thao thao bất tuyệt khoảng nửa tiếng đồng hồ, tất cả đám học sinh ngồi dưới, ban đầu còn thấy tình cảm dạt dào, nhiệt tình hưởng ứng, thế nhưng càng về sau, họ lại càng bình tĩnh lại.
Bên trên, giáo viên nói: "Chúng ta phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân."
Phía dưới, các học sinh gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Bên trên, giáo viên lại nói: "Nếu có chỗ nào không hiểu thì các em nhất định phải hỏi, phải sống hòa thuận với các bạn học khác, có chỗ nào không hiểu thì trao đổi với nhau, đây chính là một phương pháp học tập vô cùng hiệu quả."
Phía dưới, các học sinh lại tiếp tục gật đầu.
Vâng vâng, thầy nói đều đúng cả ạ.
Vâng vâng, bọn em đều hiểu rồi ạ.
Rốt cuộc, hơn mười phút nữa qua đi, cuối cùng giáo viên cũng nói đủ rồi.
Đám học sinh ngồi phía dưới cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, tỏ vẻ, cuối cùng cũng xong rồi.
Cuộc sống mỗi ngày trong trại đông, dường như không có quá nhiều thay đổi. Sau khi rời giường thì đi học, ăn cơm, ngủ.
Có thể đến được chỗ này thì chứng tỏ ai cũng là con ngoan trò giỏi cả. Một tháng sau đó, Tô Trà đã được chứng kiến tinh thần của đám học sinh giỏi, cả đám đều chỉ hận không thể thức trắng, ngày nào cũng điên cuồng giải đề.
Ôi chao, mọi người đều học đến độ đôi mắt thâm quầng lại kia kìa.
Tô Trà cũng không thể lười biếng được nữa, người khác đều đang cố gắng học hành kia kìa, nhìn thấy họ như thế, cô mà nhàn rỗi thì cũng thấy ngại lắm.