Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:21:03
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay bà già Lục Thiền Quyên này phát điên cái gì không biết?

Cô gái nhỏ nhà người ta cũng đâu có phải cháu gái của Lục Thiền Quyên đâu, người ta chỉ là bạn học của cháu trai bà cụ thôi mà?

Phiền bà cụ, nhìn nhận cho rõ sự thật đi thôi, đối mặt với sự thật đi thôi.

Thế nhưng đám bà cụ trong đại viện không thể không thừa nhận dáng dấp của cô gái này thật xinh đẹp, thoạt nhìn cũng ngoan ngoãn, nghe lời.

Thấy không, cô nhóc trắng trẻo sạch sẽ ngồi ở đó, nhìn thấy đôi mắt cong cong chất đầy ý cười của cô, khiến lòng người ta mềm nhũn.

Sau đó, Tô Trà lập tức thân thuộc với nhóm các bà cụ, thật sự vô cùng thân thuộc.

Lục Thiền Quyên nhìn đến độ trong lòng như đổ một bình dấm chua, đây chính là cô gái nhỏ mà bà cụ kiếm được cơ mà.

Cái bà kia, bà đừng có xoa xoa tay của con gái nhà người ta nữa. Sao động tác của bà đáng khinh thế hả?

Lục Thiền Quyên tức, cho nên Lục Thiền Quyên định dẫn cô gái nhỏ về nhà.

Tô Trà ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lục Thiền quyên, dáng vẻ hiện tại của cô, trong cảm nhận của Lục Thiền Quyên chính là dáng vẻ của cháu gái lý tưởng. Ôi chao, Lục Thiền Quyên tỏ vẻ... càng nhìn lại càng thích ấy chứ lại.

"Bốp, bốp, bốp."

Bỗng dưng, một quả bóng rổ rơi xuống chỗ cách Tô Trà hai ba mét, sau đó dừng lại không nhúc nhích nữa.

Cách đó không xa, có một đám thanh niên trẻ tuổi của đại viện đang chơi bóng, trong số đó có một bóng dáng thon dài đang đi về phía này.

Người đó dừng lại cách quả bóng hai ba mét, nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh phía đối diện.

"Xin chào đồng chí, cô có thể ném quả bóng lại đây giúp chúng tôi được không?" Một âm thanh êm tai vang lên.

Tô Trà ngước mắt nhìn qua, thấy ở phía xa xa, có một người có thân hình thon dài, mặc bộ quần áo trong của quân đội, ống tay áo dài tùy ý xắn lên khiến người đàn ông này càng thoạt nhìn nhiều thêm vài phần lười nhác.

"Đồng chí nhỏ ơi..." Giọng nói từ tính kia lại vàng lên

Tô Trà ngước mắt lên nhìn thì đối diện với một đôi con ngươi sâu thẩm.

Cô đi tới phía trước vài bước, cúi người nhặt quả bóng rổ lên.

Cánh tay giơ lên, ném qua.

"Bốp bốp bốp bốp..." Vài tiếng, quả bóng rơi xuống chỗ cách người đàn ông năm sáu mét.

Người đàn ông đứng cách đó không xa liếc mắt nhìn cơ thể của cô gái nhỏ kia, trong mắt hiện lên sự hiểu rõ, người nọ đành nhấc đôi chân dài tiến lên phía trước, nhặt lấy quả bóng.

Sau đó người kia ngẩng đầu lên, cười nói sang sảng: "Đồng chí nhỏ à, nếu có thời gian thì nhớ phải luyện tập nhiều hơn nhé. Cái thân thể yếu ớt này của cô, không được rồi."

Nghe thấy hai chữ "không được", Tô Trà tỏ vẻ, nắm đ.ấ.m của cô cứng lắm đấy.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô banh chặt ra, Tô Trà liếc nhìn người đàn ông cao lớn kia, cô có chút rụt rè rồi đó.

Thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng mạnh miệng: Hả? Không được á?

Anh có tin không?

Một quyền của tôi, có thể đập cho anh nát thành cám.

Tô Trà ngước mắt lên, lén nhìn về phía nắm đ.ấ.m nhỏ của mình.

Cô khẽ lẩm bẩm, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đây này, anh đã sợ chưa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-111.html.]

.

Sự thật chứng minh, người đàn ông kia không hề sợ hãi cái nắm tay to như cái nồi của cô.

Hay thật, nhìn cái vẻ mặt vô tội của người đàn ông kia mà xem.

Còn cười, còn cười được à? Anh khoe răng anh trắng hay gì?

Tô Trà siết chặt cái nắm đ.ấ.m nhỏ, nắm tay nho như cái nồi của cô đã không thê không chế được, muốn tiến lên tiếp xúc thân mật với gương mặt kia của người nọ rồi rồi.

Tầm mắt của cô đảo qua cơ thể của người đàn ông, thôi được rồi, cô đánh không lại.

Sau đó, cô lại nhìn vóc dáng cao lớn của đối phương.

Được rồi, người ta xách cô lên được ấy chứ.

A, thôi bỏ đi, bỏ đi.

Lực lượng giữa ta và địch có sự chênh lệch quá lớn, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Thế nhưng, cô vẫn tức giận lắm cơ.

Nếu có thể, Tô Trà lúc này thực sự muốn làm chó, để có thể cắn một cái sau đó bỏ chạy.

Thế nhưng, cô hèn lắm.

Trong lòng Tô Trà thầm mắng một trận, còn trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh mình đè người đàn ông này xuống mà đánh rồi.

Chẳng lẽ anh không biết rằng, đối với đàn ông, không thể nói câu không được, mà đối với phụ nữ, lại càng không thể nói không được ư?

Cách đó không xa, đám thanh niên trên sân bóng cũng nhìn thấy tình hình bên phía này, cả đám nhướng mày, sấn tới hóng hớt.

"Ha ha, Hành Khanh, đã nhặt được bóng chưa? Nhặt được rồi thì nhanh về đi thôi."

"Ha ha ha ha ha, ôi chao, sợ là không nỡ quay về với đám tụi mình ấy chứ."

"Hành Khanh, nhanh lên chút đi, đã nhặt được chưa thế?"

Mấy người đàn ông đứng trên sân bóng cách đó không xa đều đang nhìn về phía này, tầm mắt của đám người đó phần lớn là dừng trên người cô gái nhỏ trong veo như nước kia.

Chậc chậc chậc, sao từ trước đến giờ bọn họ chưa từng gặp cô gái nhỏ mềm mại như nước này nhỉ? Yên để nhớ lại xem nào.

Bọn họ đã lớn lên tại cái đại viện này, nhà ai có họ hàng nào bọn họ đều biết rõ. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ gặp cô gái nhỏ này, nên chắc chắn đây là lần đầu tiên cô đến đây.

Hơn nữa, người đứng bên cạnh cô gái nhỏ kia hình như bà là nội Trầm, nghe nói sắp tới thằng nhóc Trầm Nghiễm kia sẽ tiến vào trại đông huấn luyện thi Olympic toán học, sẽ về đây một thời gian.

Có lẽ nào, đây chính là đối tượng của thằng nhóc kia không?

Nghĩ đến đây, tầm mắt của đám thanh niên chơi bóng đều đổ dồn về phía Trầm Trang đang đứng trong đám họ.

Bên này, người đàn ông có dáng vẻ cao lớn kia nhìn cô gái nhỏ đang bày ra vẻ mặt hung hăng tước mặt, thì không kiềm chế được mà cảm thấy mới lạ.

"Ồ, tức giận rồi đúng không? Chẳng lẽ anh có nói lời nào sai rồi, nên mới chọc em tức giận à?"

Hình như anh cũng đâu có nói câu gì quá đáng đâu, chỉ nhờ cô nhặt mỗi quả bóng thôi mà, đang yên đang lành sao cô lại tức giận được nhỉ?

Nhìn thấy vẻ mặt đối phương dường như đang hiện rõ dấu chấm hỏi, Tô Trà siết thật chặt cái nắm tay nhỏ lại, sau đó xụ mặt quay người, không thèm nhìn anh nữa.

Lục Thiền Quyên nhìn thấy gương mặt nghiêm túc giận dỗi kia của Tô Trà, thì cố nhịn cười.

Cô nhóc này, sao lúc tức giận mà cũng nũng nịu như đang làm nũng thế này, đáng yêu quá đi mất thôi.

Loading...