Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:20:57
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại một lát sau, một âm thanh "lẻng xẻng" vang lên.
Âm thanh của Cận Tùng lại vang lên: "Tô Trà, cậu lại làm gì thế hả?"
"Ờ, tôi muốn lấy một cái bát để đập trứng gà."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi không cầm chắc thôi ấy mà." Vẻ mặt của Tô Trà vô cùng vô tội.
"Bỏ đi, tránh ra để tôi làm."
Sau đó, lại một lát sau nữa, Tô Trà nếu không phải đổ quá nhiều dầu thì cũng rán trứng quá cháy, lúc này, Tô Trà chính thức bị Trầm Nghiễm và Cận Tùng nhất trí đuổi ra khỏi phòng bếp.
Vẻ mặt Tô Trà vô tội đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy Cận Tùng và Trầm Nghiễm bên trong đang phân chia công việc cho nhau.
Cô thực sự không phải cố ý đâu, cô thề đấy, cô thực sự muốn giúp đỡ mà.
Thế nhưng đời trước Tô Trà chỉ biết rằng cô là sát thủ phòng bếp mà thôi.
Cô làm bao nhiêu thí nghiệm ở phòng thí nghiệm rồi, cho dù thí nghiệm đó có khó hay dễ thì cô vẫn luôn vững như bàn thạch, thế nhưng hễ tiến vào phòng bếp là toàn thân cô như tự mang sát khí, cô cũng bất đắc dĩ lắm chứ.
Tại phòng bếp, Cận Tùng đang xào rau, Trầm Nghiễm đứng cạnh đang bỏ thêm muối, hai người phối hợp vô cùng ăn ý và hài hòa.
Tô Trà quan sát hai người họ trong chốc lát, cô cảm thấy... giữa hai người này toát lên một bầu không khí khó hiểu.
Có lẽ là do ánh mắt của Tô Trà quá mức quỷ dị, cho nên hai người đang ở trong phòng bếp lúc này đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
Hai người đối diện với tầm mắt của Tô Trà, không hiểu vì sao lông tơ toàn thân cứ dựng đứng hết cả lên.
"Tô Trà, ánh mắt đó của cậu có ý gì hả?" Cận Tùng hỏi.
Trầm Nghiễm cũng nhìn chằm chằm Tô Trà, trong lòng cũng cảm thấy ánh mắt này của Tô Trà vô cùng bất thường.
"Ừm, không có gì cả. Cái đó, tôi ra sân đi dạo một lát nhé." Tô Trà hắng giọng một cái rồi nhanh chóng chuồn êm.
Khi nãy trong đầu cô nhất định là bị ngốc rồi, chứ không vì sao cô lại cảm thấy hai người kia giống... "bạn tốt" cơ chứ?
Ôi, không được không được rồi, ý tưởng trong đầu kia, trong sáng một chút, trong sáng một chút.
Cô phải tin tưởng, tình hữu nghị giữa họ vô cùng thuần khiết.
Tại phòng bếp, sau khi nhìn thấy Tô Trà rời đi, Cận Tùng và Trầm Nghiễm lại càng chắc chắn với suy nghĩ Tô Trà lại nghĩ ra chuyện gì linh tinh rồi cho xem.
Tô Trà lúc này đang ở ngoài sân, cô đi thẳng đến cặp linh kiện đang chồng lên nhau ở trong sân kia.
Thực sự là một đống tùy tiện đặt ở chỗ này, thoạt nhìn vô cùng lộn xộn.
Xoạch xoạch xoạch, Tô Trà chạy chậm qua đó, tầm mắt nhìn chằm chằm cặp linh kiện của cô sáng rực lên, lấp la lấp lánh. Thoạt nhìn đống này giống như một mô hình nào đó, vậy mà bây giờ lại bị ném ở đây?
Cô cẩn thận nhìn lại cho kĩ, thì thấy đại khái các loại linh kiện vẫn còn đầy đủ, có lẽ là bị tháo ra sau khi đã lắp ráp hoàn chỉnh.
Lòng Tô Trà vô cùng ngứa ngáy, cô ngồi xổm ở góc tường, quan sát cặp linh kiện kia đến tận mười phút đồng hồ.
Hu hu hu, Tô Trà tỏ vẻ, nhìn thấy những thứ thân thiết thế này, cô ngứa tay lắm ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-108.html.]
Đời trước Tô Trà cũng học khoa học tự nhiên, cô có nghiên cứu chuyên sâu về phương diện động lực cơ học, khi tiến vào phòng thí nghiệm, lĩnh vực thí nghiệm của cô cũng về phương diện này.
Từ sau khi xuyên qua đến nay, lần đầu tiên Tô Trà ngứa nghề, cũng chính là cái lần mà sửa xe đạp cho chú út đó thôi.
Ôi, mấy linh kiện này thân thiết quá đi mất.
Chính là cảm giác này.
Tô Trà lén vươn cái tay đầu tội ác của mình, cầm lấy một linh kiện, sau đó từng bước lắp ráp lại đống linh kiện trên đất. Thế nhưng đây dù sao cũng là tác phẩm của người khác, Tô Trà vẫn luôn cảm thấy có chút chột dạ.
Ban đầu động tác của Tô Trà còn có chút chậm chập, thế nhưng càng về sau thì lại càng nhau, âm thanh "răng rắc, răng rắc" không ngừng vang lên.
Đợi đến khi lắp toàn bộ các linh kiện lại với nhau xong, Tô Trà nhíu mày nhìn thứ đồ chơi mà cô vừa lắp ra kia.
Không thích hợp, càng nhìn càng cảm thấy thứ đồ chơi này bất thường sao ấy.
Ngay khi Tô Trà đang ngồi xổm ở góc tưởng suy xét xem thứ kia không đúng ở chỗ nào, thì Cận Tùng và Trầm Nghiễm đã bê cơm canh ra.
"Tô Trà, ăn cơm thôi."
Nghe thấy tiếng gọi mình, Tô Trà lập tức đứng dậy, vỗ vỗ cái chân tê rần vì ngồi xổm quá lâu, mặt mày của cô vẫn nhăn nhó như cũ, thế nhưng cô vẫn lập tức đi vào phòng.
Tay nghề của Cận Tùng cũng không tệ lắm, tuy rằng mùi vị của bữa cơm này không quá tốt, thế nhưng cũng không tệ lắm.
Cho nên nói rồi mà, ai quy định con gái có thiên phú trong chuyện bếp núc hơn cánh đàn ông con trai hả? Rõ ràng con trai cũng có thiên phú về chuyện này đấy thôi.
Đứng trước thiên phú, thì mỗi người đều ngang hàng nhau.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Trà ôm nghi hoặc về phòng. Cô dành ra hai tiếng để làm đề toán Olympic, sau đó cô lại thầm cân nhắc về cặp linh kiện ngoài sân.
Chạng vạng hôm đó, Vương Quốc Quân về nhà.
Vừa vào cửa, Vương Quốc Quân đã phát hiện ra sự khác thường trong nhà mình rồi. Tầm mắt của ông ta nhìn về phía góc tường.
Ồ, linh kiện đâu rồi?
Sao lại tự động lắp ráp tốt rồi thế kia?
Còn nữa, lắp thành hình dáng gì thế kia? Hình như đó là một chiếc xe mô hình thì phải.
Tạo hình thoạt nhìn có chút bẩn thỉu, vì dù sao đống linh kiện kia cũng được tháo từ khuôn mẫu ra, thoạt nhìn rất... khác biệt.
Trong đầu ông ta bỗng nhớ lại ba đứa trẻ mới tới hôm nay, Vương Quốc Quân cất bước trực tiếp đi về phía bên kia, vừa vào phòng đã thấy ba người họ đang nói gì đó.
Vương Quốc Quân xụ mặt, nghiêm túc cất tiếng hỏi: "Các em động vào cặp linh kiện ở góc tường của tôi rồi à?"
Ba người đang thảo luận đề bài xoay người lại thì thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của Vương Quốc Quân, trong số ba người thì vẻ mặt của Cận Tùng và Trầm Nghiễm đều đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, sau khi nhìn nhau thì đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ... không phải họ làm.
Nhìn thấy động tác của hai người, tầm mắt của Vương Quốc Quân nhìn về phía Tô Trà nãy giờ vẫn không nhúc nhích.
Đối diện với tầm mắt của giáo sư Vương, trong lòng Tô Trà thầm chột dạ, lẽ nào, cô gặp rắc rối rồi?
"Phải... là em làm ạ." Vẻ mặt của Tô Trà khẽ sợ sệt, trả lời ấp úng như học sinh tiểu học giơ tay lên trả lời bài ý.
Vương Quốc Quân nhìn chằm chằm Tô Trà, không nói gì cả, trong lòng ông ta thầm lẩm bẩm hai tiếng.
.