Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:20:55
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi đã thu dọn phòng ở cho các em từ trước rồi. Đó, ba gian phòng bên kia là của các em, ai thích ở phòng nào thì chọn đi. Nếu các em có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi, thế nhưng lời không hay thì nên nói trước, muốn ở nhà tôi thì cũng được thôi, thế nhưng phải về nhà trước bảy giờ, nếu không về thì nhớ báo một tiếng. Còn nữa, không được tùy tiện dẫn người về đây, tôi thích yên tĩnh."
Vương Quốc Quân vừa nói chuyện, vừa im lặng đánh giá vẻ mặt của ba người trẻ tuổi trước mặt.
Đối với những lời nói của Vương Quốc Quân, ba người Tô Trà không có bất cứ ý kiến gì cả.
Dù sao họ cũng chỉ ở đây vài ngày mà thôi, sau vài ngày nữa, họ phải đến địa điểm tham gia trại đông đã thống nhất từ trước, đến lúc đó, họ sẽ phải chuyển vào ở trong kí túc xá.
Hơn nữa ba người cũng không có ai ngốc cả, tuy rằng thái độ của Vương Quốc Quân có chút nghiêm túc, khi nói chuyện cũng không mềm mại chút nào, thế nhưng đối với ý ở ngoài lời trong những câu nói của Vương Quốc Quân, bọn họ có thể nghe ra được.
Phải về trước bảy giờ, không về thì phải báo trước một tiếng, đây là ông đang lo lắng cho an toàn của họ mà thôi.
Trong lòng Tô Trà thầm cười trộm một tiếng, cô ngước mắt lên nhìn về phía Vương Quốc Quân. Trong lòng cô thầm nghĩ... Giáo sư Vương này chẳng lẽ chính là người lời nói chua ngoa nhưng trái tim đậu hũ trong truyền thuyết đó ư?
Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ!
Cái đó, nhìn trộm bị đương sự bắt được, chuyện này có chút xấu hổ.
Tầm mắt của Tô Trà và Vương Quốc Quân đối diện với nhau vài giây, Vương Quốc Quân vẫn xụ mặt như cũ, biểu cảm giống hư muốn dọa trẻ con khóc đến nơi ấy.
Tô Trà khẽ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, ngoan ngoãn. Cô lập tức cười với Vương Quốc Quân, để lộ hàm răng trắng bóng, chỉnh tề.
Ôi chao, con nhóc này không hề sợ ông ta.
Vương Quốc Quân đối diện với đôi mắt cong cong tràn đầy ý cười của con nhóc con kia, ông ta có chút mất tự nhiên dời tầm mắt.
"Đồ đạc trong nhà này các em có thể tùy ý sử dụng, thế nhưng đừng có làm bẩn là được. Còn cặp linh kiện đang được xếp chồng lên nhau kia, cũng tùy các em chơi thế nào thì chơi." Vương Quốc Quân cất tiếng, dù sao thì mấy món đồ quan trọng, ông ta cũng cất vào phòng ông ta rồi, mấy thứ đồ trong sân này cũng không quá quan trọng.
Huống chi, ba đứa bé giống như búp bê này, chắc gì đã cảm thấy hứng thú mấy cái đống linh kiện và phụ tùng kia.
Thế nhưng Vương Quốc Quân lại xem nhẹ ánh mắt sáng rực của Tô Trà khi đảo qua đống linh kiện kia rồi.
"Phòng kia là của tôi, các em không được tùy tiện động vào. Nếu không cũng đừng có trách tôi trở mặt."
"Các em dọn dẹp một lát đi, ở phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, các em tự làm cơm trưa cho mình đi, tôi phải ra ngoài một chuyến." Vương Quốc Quân nói xong thì chắp tay sau đít, xụ mắt ra ngoài.
Ra đến cửa, chuyện đầu tiên mà Vương Quốc Quân làm chính là đưa tay lên sờ sờ gương mặt của mình, nhớ lại cảnh tượng con nhóc kia cười dài với ông ta, trong lòng ông ta thầm cảm thấy buồn bực... Chẳng lẽ gần đây ông ta không khiến cho người ta sợ hãi như trước nữa?
.
Kì lạ thật, hình như con nhóc kia không sợ ông ta. Bình thường ngay cả học sinh của ông ta nhìn thấy ông ta, cũng bày ra dáng vẻ như chuột nhìn thấy mèo ấy.
Không biết con nhóc kia ngốc, hay là quá vô tư nữa?
Bỏ đi, bỏ đi, không thèm nghĩ nữa, ông ta vẫn nên đến trường học làm việc thôi. Vì chờ ba đứa bé kia đến mà ông ta đã cố ý xin nghỉ cả một buổi sáng rồi đấy.
Trong tòa tứ hợp viện kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-107.html.]
Mấy người Tô Trà nhìn thấy Vương Quốc Quân rời đi với vẻ mặt lạnh lùng như thế thì đều cảm thấy buồn cười.
Giáo sư Vương này, hình như cũng có chút thú vị ấy nhỉ.
Vừa rồi ba gian phòng bên trái mà giáo sư Vương vừa chỉ, Cận Tùng nhanh tay nhanh mắt nhất, chọn một gian phòng ở ngoài cùng, Tô Trà cũng tùy tiện chọn một gian, chỉ còn lại Trầm Nghiễm không nói gì cả, phải chọn gian phòng cuối cùng.
Ba người đều tự mình thu dọn đồ đạc cá nhân của bản thân, khoảng nửa tiếng sau, cả ba lại tập hợp lại.
Vấn đề đến rồi.
Bụng họ đã đói đến độ kêu ầm lên rồi, thế nhưng ba người bọn họ, không ai biết nấu cơm cả.
Tầm mắt của Trầm Nghiễm và Cận Tùng đồng thời nhìn về phía Tô Trà.
"Tô Trà, nếu không thì cậu thử xem." Cận Tùng ướm lời hỏi.
Tô Trà liếc nhìn cậu ta một cái, từ chối bằng giọng điệu quyết đoán: "Không được."
Cô không thích phòng bếp, không có lý do vì sao, chỉ đơn giản là không thích mà thôi.
"Không phải người ta vẫn luôn nói, về chuyện bếp núc này, con gái có thiên phú hơn con trai đấy ư?" Cận Tùng tiếp tục khuyên bảo,
"Ai nói câu đó thế hả? Người ta vẫn luôn nói, con trai học khoa học tự nhiên tốt hơn con gái đấy thôi, thế ai trong hai cậu, có thành tích toán học vượt qua tôi hả?" Tô Trà không cất tiếng thì thôi, một khi cô mà đã cất tiếng, người khác sẽ chỉ cảm thấy nghi ngờ nhân sinh mà thôi.
Cận Tùng bị nghẹn họng, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Trầm Nghiễm vẫn luôn đứng im lặng ở một bên nãy giờ, bây giờ nhìn thấy Cận Tùng bị như thế, cậu ta không nhịn được mà bật cười.
Ha ha ha, rốt cuộc Cận Tùng kiếm tự tin ở đâu mà dám tranh luận với Tô Trà thế?
Chẳng lẽ cậu ta không biết, thoạt nhìn bề ngoài thì Tô Trà trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng mỗi lần cô lên tiếng lại khiến người ta c.h.ế.t không cần mạng đấy ư?
"Trầm Nghiễm, cậu cười cái rắm ấy." Cận Tùng tức giận lườm Trầm Nghiễm một cái đầy khinh bỏ, sau đó tiếp tục cất tiếng: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ba người chúng ta cứ tự bỏ đói bản thân đến c.h.ế.t vậy à?"
"Cũng đâu có đến mức đó, hai người đến phòng bếp xem hai người có thể nấu được món gì không, ba người chúng ta cùng thử xem thế nào. Ai nấu ngon nhất thì ăn món của người đó." Tô Trà vô cùng công bằng.
Ba người cùng làm, ai có thể nói không công bằng đây?
Thế nhưng vài phút sau, trong phòng bếp truyền ra giọng nói đầy ghét bỏ của Cận Tùng.
"Tô Trà, cậu đang làm gì thế hả?"
"Vo gạo chứ làm gì?"
"Cậu đã vo năm phút đồng hồ rồi đó."
"Ồ, vậy ư? Sao tôi vo mãi mà nó vẫn có màu trắng thế này?" Hình như chưa sạch ấy.
"Bỏ đi bỏ đi, để tôi làm cho." Vẻ mặt của Cận Tùng vô cùng tuyệt vọng.