Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 750

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:34:28
Lượt xem: 10

Tống Thời Hạ có thai, biến thành quốc bảo, cả nhà ai cũng không dám lớn tiếng, đi lại cũng rón rén, khiến cô cảm thấy rất áp lực.

“Không cần cẩn thận như vậy đâu, em chỉ mang thai thôi mà, có phải ôm vàng trong bụng đâu.”

Hàn Dung đẩy con trai ra:

DTV

“Đứa nhỏ trong bụng con còn quý giá hơn vàng đấy.”

Nói đoạn, bà định xắn tay áo, Tống Thời Hạ vội vàng né đi:

“Mẹ, con tự rửa chân được, có thai thôi, không đến mức tàn phế mà.”

Hàn Dung cũng nhận ra mình đang nhiệt tình hơi quá, bèn đẩy con trai tới.

“Còn đứng ngây ra đó, không biết đi rửa chân cho vợ con đi, năm đó mẹ mang bầu mấy đứa, ba con cũng toàn rửa chân cho mẹ, còn mát xa cho mẹ nữa đấy, con đừng có mà làm biếng.”

Quý Duy Thanh xắn tay áo, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thời Hạ, nắm bàn chân cô.

Tống Thời Hạ cảm thấy không được tự nhiên.

Ngày thường, mỗi lần anh cầm chân cô đều là để làm những chuyện không tiện miêu tả, nay đột nhiên nắm lấy để rửa chân cho cô, khiến cho bàn chân cũng nóng rực lên rồi.

Có điều, để chồng rửa chân cho đúng là sảng khoái thật.

Quý Duy Thanh nói được thì làm được, từ sau khi biết Tống Thời Hạ mang thai, cứ tan tầm là anh lập tức về nhà bầu bạn với vợ, nấu cơm dọn dẹp giao cho bảo mẫu, Tống Thời Hạ chỉ cần dưỡng thai.

Gần đây, Tống Thời Hạ lại phát hiện Quý Duy Thanh dường như đang làm gì lén lút, thỉnh thoảng lại chui vào phòng sách, đóng chặt cửa một lúc, không biết có chuyện gì.

Tỷ như chủ nhật này, Quý Duy Thanh dậy từ rất sớm, đi đâu đó mà không nói với ai.

Từ sau khi cô mang thai, anh không còn làm việc thêm giờ vào chủ nhật nữa, nếu hôm nào thật sự bận không dứt ra được thì sẽ báo với cô mấy giờ về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-750.html.]

Nhưng hôm nay, anh lại lén đi làm.

Tống Thời Hạ cảm thấy rất kì quái, nhưng cũng không vì thế mà bực bội, thậm chí Quý Duy Thanh vắng nhà còn khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng được tự động tay động chân một lát, không bị theo dõi sát sao từng chút, ăn uống gì cũng dâng tận miệng như kẻ tàn phế.

Làm quốc bảo thì sướng thật, nhưng cũng thật không dễ dàng, mới chưa được bao lâu, cô đã cảm thấy tứ chi mình như sắp thoái hóa hết rồi.

Khi có Quý Duy Thanh ở nhà, cô đứng lên đi vệ sinh thôi mà anh cũng phải canh ngoài cửa, sợ cô trượt chân ngã, khiến Tống Thời Hạ lúc nào cũng cảm thấy có áp lực thật lớn.

Quý Duy Thanh đi một mạch từ sáng tới chiều mới về.

Khi về, sắc mặt anh dường như hơi nhợt nhạt, trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm.

“Anh sao thế?”

Quý Duy Thanh lắc đầu:

“Không có gì, anh lên phòng nghỉ một lát đã.”

Tống Thời Hạ cảm thấy anh rất lạ, bước đi trông cũng không được bình thường, hay là bị xe tông?

Cô bèn đi theo anh lên phòng.

“Rốt cuộc anh bị làm sao? Dạo này em thấy anh cứ lén lút đi đâu, không thấy bóng dáng, hôm nay ra ngoài cả ngày cũng không báo với nhà một tiếng, về đến nhà lại bơ phờ như thế, làm em hơi lo đấy.”

Quý Duy Thanh đã nằm vật ra giường, uể oải mệt mỏi, nghe cô nói mới gắng gượng nhấc tay vẫy cô tới gần.

“Qua đây nằm với anh một lát.”

Tống Thời Hạ chui vào trong chăn với anh, đưa tay kiểm tra trán xem anh có sốt không.

“Hơi nóng, hay anh ốm rồi? Thấy anh đi đứng cũng không bình thường, rốt cuộc hôm nay anh đi đâu?”

Loading...