Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 747
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:34:22
Lượt xem: 18
Quý Dương và Quý Nguyên phóng xe đạp vào sân, hai chiếc xe này là quà sinh nhật của viện phó Lương tặng hai cậu nhóc.
Mãi về sau Tống Thời Hạ mới biết Lương Hảo đã tự tay thiết kế hai chiếc xe này, cô còn cảm thán, quả là người có trình độ thẩm mỹ cao chót vót.
Hai chiếc xe đạp này hoàn toàn không giống các kiểu xe đạp đang lưu hành trên thị trường, hơi giống kiểu xe đạp leo núi về sau.
Đám con trai sử dụng trông rất phong cách, tiếc là không có yên sau nên không thể đèo thêm ai.
“Mẹ ơi, bọn con về rồi.”
Hai nhóc này từ lúc biết đi xe đạp đều sẽ về nhà ăn trưa, cơm ở căn tin trường không so được với cơm mẹ nấu.
Tống Thời Hạ biếng nhác vẫy tay: “Cơm trong nồi, các con tự hâm thức ăn lên nhé.”
Quý Nguyên ghé lại, muốn ăn miếng quýt của Tống Thời Hạ, Tống Thời Hạ nhét cho cậu, lập tức mặt cậu đã nhăn nhúm lại.
“Chua thế mẹ?”
DTV
Tống Thời Hạ chép miệng: “Tại số con xui thôi, múi chua nhất bị con ăn trúng.”
Quý Dương cũng muốn ăn thử, được mẹ đút cho hai múi quýt cuối cùng, vừa cắn vào, cậu nhóc đã nhắm nghiền mắt.
Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Chua thế cơ à?”
“Chua lắm, ghê răng luôn.”
Tống Thời Hạ cảm thấy khó hiểu: “Có lẽ hôm nay các con xung khắc với quýt rồi, đừng ăn nữa, đi ăn cơm đi.”
Cô đứng lên, nắng giữa trưa không còn thích hợp để tắm nắng nữa, vào nhà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-747.html.]
Hai cậu nhóc tự lấy cơm ăn, Tống Thời Hạ tựa cửa nói:
“Anh Học Dân và anh Học Nhân của các con cuối tuần này sẽ nhập ngũ, chúng ta ra ga tiễn các anh chứ?”
Quý Dương bưng bát cơm ngồi xuống ghế: “Anh họ học xong trung cấp rồi mà?”
Tống Thời Hạ không giấu bọn nhỏ, cô nói luôn: “Phải, có bằng cấp rồi vào quân đội thì dễ thăng cấp hơn.”
Trần Học Dân và Trần Học Nhân hồi nhỏ là hai siêu quậy, nhưng sau khi bị Tống Thời Hạ dạy bảo một lần, thuận tiện chứng kiến trẻ hư tống tiền người khác bị đi tù thì đã trở nên ngoan ngoãn hơn trước.
Tuy tính tình vẫn khá bướng bỉnh nhưng tốt xấu gì cũng đã trưởng thành trong an lành, còn lấy được bằng trung cấp.
Thời gian trôi nhanh quá, Trần Tuyết Yến cũng đã lên năm nhất đại học rồi.
Quý Nguyên lầm bầm: “Anh họ hư như thế, sao mà làm quân nhân được, cậu út mình mới là quân nhân lợi hại.”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích cho cậu nhóc:
“Nếu hai anh đã muốn tòng quân tức là đã có ý tưởng trở thành quân nhân bảo vệ đất nước, là chuyện tốt mà.”
Ám ảnh tâm lý thời thơ ấu quá sâu sắc, khiến hai nhóc này chỉ đến tết mới dám gặp hai anh họ, bình thường có gặp cũng muốn tránh mặt, Tống Thời Hạ chưa bao giờ can thiệp vào chuyện này.
Hai anh em ăn xong, tự dọn sạch sẽ bát đũa và mâm.
Cả nhà đều biết mẹ không thích rửa bát, ngày thường đều do ba và bảo mẫu rửa, hai cậu nhóc từ khi với tới vòi nước liền tự mình dọn rửa bát đũa của mình.
Từ nhà đến trường chỉ mấy vài phút đạp xe, hai nhóc nghỉ ngơi xong mới quay về trường.
Đám nhỏ vừa đi, thím Phùng đã hấp tấp chạy sang.
“Ông Tạ nhà thím câu được con cá to lắm, cháu có lộc ăn rồi đấy.”