Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 742
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:24:55
Lượt xem: 14
Tống Thời Hạ còn nói thêm:
“Tôi mới thành lập một công ty, sau này chắc phải cần hợp tác với luật sư đó, cậu hãy phấn đấu thành một luật sư giỏi, tương lai có thể qua làm cố vấn cho chúng tôi ngoài giờ cũng được đó.”
Lưu Chiêu Đệ bật cười:
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành một luật sư giỏi, sẽ không làm lỡ việc của công ty.”
Tống Thời Hạ cũng mỉm cười, có lẽ là do tuổi tâm lý của cô là cộng gộp cả hai cuộc đời, cô luôn cảm thấy mình lớn hơn đám ‘thanh niên’ này một lứa, cho nên thường đối xử với Lưu Chiêu Đệ như con gái của mình.
Nhìn cô ấy vượt qua trắc trở, dần bước lên con đường thành công, Tống Thời Hạ vô cùng vui sướng và tự hào.
Tối đó, Quý Duy Thanh về nhà nói rằng ngày mai sẽ có khách tới chơi, Tống Thời Hạ hỏi là ai, anh chỉ nói đó là một người họ hàng dưới lứa mình.
Tống Thời Hạ nhăn mày, đám nhỏ trong nhà cô đã gặp hết rồi mà, còn có đứa nào nữa sao?
“À đúng rồi, ký túc em có một cô sinh viên muốn đăng kí làm luận văn với anh, nhưng anh không hiểu biết lắm về lĩnh vực nghiên cứu của cô ấy nên đang định từ chối.”
Tống Thời Hạ hơi khựng người.
“Thật sự không có cơ hội ạ? Bốn năm đại học cậu ấy đã hết sức chăm chỉ khắc khổ, chỉ mong được anh hướng dẫn đấy.”
Quý Duy Thanh nhìn cô:
“Thành tích học tập của cô ấy, anh cũng đã xem rồi, đúng là khá tốt, nhưng lĩnh vực nghiên cứu không thuộc chuyên ngành của anh, anh khó có thể cung cấp hay trợ giúp điều gì có ích cho cô ấy.”
“Nếu em cảm thấy có khả năng ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai bọn em thì ngày mai hãy mời cô ấy tới nhà ta ăn cơm.
Ngày mai khách tới nhà ta chào hỏi em cũng là một người có chuyên ngành tương đồng với cô ấy, vừa từ nước ngoài về, có lẽ con bé có thể hướng dẫn cô ấy được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-742.html.]
Tống Thời Hạ tò mò hỏi cụ thể hơn về người khác, Quý Duy Thanh lại không chịu nói thêm.
“Thôi được, chắc là cậu ấy sẽ thất vọng, nhưng không đến nỗi ảnh hưởng tới tình cảm bạn bè của chúng em, người ta sùng bái anh như một vị thần, cho nên anh tự nói với người ta thì tốt hơn.”
Tống Thời Hạ thầm nghĩ, tốt nhất là mình nên né xa những tình huống bất đắc dĩ thế này, lĩnh vực nghiên cứu bất đồng đúng là rất khó để hướng dẫn.
Tiếc rằng trước đó cô đã không hỏi Sài Thiện Tĩnh về nội dung luận văn của cô ấy sớm hơn.
Hôm sau, sáng sớm Tống Thời Hạ đã nghe thấy tiếng mẹ chồng dưới nhà, cùng với đó là tiếng cười nói trong trẻo của một cô gái trẻ.
Thấy con dâu đi xuống, Hàn Dung tươi cười bảo cô gái kia:
DTV
“Chị dâu cháu xuống rồi đây.”
Hàn Quyên đang ngồi ở sô pha, nghe nhắc bèn quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ không giống như trong tưởng tượng của mình.
Sao lại xinh đẹp đến thế chứ?
Anh họ đâu có giống một người chỉ biết xem mặt nhỉ?
Vậy chắc chị dâu cũng phải rất giỏi.
Hàn Quyên đứng lên, chào hỏi rất tự nhiên:
“Em chào chị dâu, em là Hàn Quyên ạ.”
Hàn Quyên nhỏ hơn Quý Yên Nhiên vài tháng, 16 tuổi đã được nhà nước cử đi du học, hơn 20 về nước đã là chuyên viên kỹ thuật cao cấp.
Biết thân phận của Hàn Quyên, Tống Thời Hạ âm thầm cảm thán.
Quả không hổ là họ hàng nhà giáo sư Quý, bộ gen nhà này mạnh như thế, chẳng trách một nhà có thể sinh ra hai vị giáo sư.