Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm - Chương 732
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:24:35
Lượt xem: 16
Đời trước Văn Nham chưa từng nghe nói đến cái tên Tống Thời Hạ, phỏng chừng công ty đó chỉ là một công ty nhỏ, hoạt động được vài năm là phá sản.
Nhưng đời trước Tống Thu Sinh không kết hôn với con gái đại gia thành phố G sớm như thế, chưa biết chừng, sau khi mình sống lại, một vài sự việc đã bị ảnh hưởng.
“Em biết là anh tốt với em nhất mà.”
“Em muốn có phòng thí nghiệm riêng à? Chẳng phải bên viện đã để riêng cho em một tầng làm khu vực làm việc hay sao?”
“Không giống thế, phòng thí nghiệm mà viện khoa học dành riêng cho em thì cũng là của họ thôi.
Còn giáo sư Quý, cậu ấy không chỉ có phòng thí nghiệm riêng ở trường đại học với viện khoa học mà còn có một phòng thí nghiệm thuộc về riêng cậu ấy, có thể đưa học sinh của mình tới đó làm nghiên cứu nữa.
Nếu không phải tại chức vị của em cao hơn cậu ấy, em cũng muốn làm học sinh của cậu ấy để dùng nhờ phòng thí nghiệm, bên đó nghe nói xịn lắm.”
Văn Nham gật đầu:
“Anh biết rồi, thế em thích bầu không khí trường nào, để anh đầu tư xây phòng thí nghiệm cho em ở đó.”
Lương Hảo ôm má: “Nhà mình không có đủ điều kiện kinh tế làm thế đâu, anh không cần cố quá.”
Văn Nham: …
…
Trước khi đi ngủ, Tống Thời Hạ chợt nhớ mình còn một vấn đề phiền toái chưa giải quyết được.
“Hà Kiến Quân lại muốn tặng chiếc điện thoại cầm tay mà cậu ấy chế tác cho em, em không muốn nhận thành quả lao động của người khác, thứ này để ở phòng thí nghiệm bọn anh hẳn sẽ có nhiều tác dụng hơn.”
Quý Duy Thanh lại nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-732.html.]
“Nếu thằng bé đã thành tâm tặng em thì em cứ nhận lấy đi, phòng thí nghiệm đủ tài chính, nó có thể làm lại cái khác.”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ bảo:
“Vấn đề là, em có lấy thì cũng không dùng được mà, nhỡ đâu không cẩn thận làm lộ bí mật thì sao.”
Điện thoại cầm tay này tương tự như điện thoại di động trong tương lai, kiểu dáng như điện thoại di động đời đầu, rất dày nặng, có lẽ cục pin đã chiếm phần lớn trọng lượng.
Quý Duy Thanh tủm tỉm cười:
“Điện thoại vô tuyến thì không đến mức coi là bí mật lớn. Kiến Quân là người có lòng tự trọng mạnh mẽ.
Em cho thằng bé vay tiền chữa bệnh cho cha, nó sẽ coi rằng mình nợ em không chỉ một khoản tiền mà còn nợ một ơn huệ lớn.
Lúc này, đây là thứ duy nhất có giá trị mà nó có thể tặng em coi như trả một phần ơn huệ ấy.”
Năm nay Hà Kiến Quân đã trả xong khoản tiền thuốc men cho Tống Thời Hạ, bèn muốn tặng cô một món quà có giá trị để tạ ơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chiếc điện thoại này là thứ có giá nhất, bèn ngỏ ý tặng nó cho cô.
Hiện giờ cha cậu đã có thể đi lại làm chút việc nhà, mặc dù thể lực không được như người ta nhưng đã khỏe mạnh lên nhiều, tinh thần cũng vô cùng phấn chấn vui vẻ, không còn bộ dạng đờ đẫn chán chường như trước.
DTV
Mẹ cậu cũng được yên tâm về cha, bèn lên thị trấn tìm việc làm thêm, cuộc sống dần trở nên đầy đủ hơn.
Ngày còn nằm liệt, cha cậu vì không muốn làm khổ mẹ con cậu nên lòng luôn mang ý định c.h.ế.t đi cho rảnh, nếu không nhờ cô Tống cho vay tiền đi chữa bệnh, có lẽ lúc này cậu đã mồ côi cha.
Với một người không thân không quen, ai sẽ sẵn lòng lấy ra cả nghìn đồng cho vay cơ chứ?
Chỉ có cô Tống mới có thể làm được điều đó thôi.